Thơ của Phạm Vân Anh

Chủ Nhật, 10/11/2024 09:49

Điểm tựa

Có đôi lần tôi được nghe ông nói về điểm tựa
Về cương vực ngàn năm
Về rạng rỡ cơ đồ
Và tiếng nói ấm nhẹ cất giọng thơ
Tặng đồng đội của tôi nơi tiền đồn phên giậu

Tay chạm mốc biên thùy để ngàn năm cảm thấu
Tóc trắng cho cuộc cờ thế nước mai sau
Lời dặn ân cần
“Hãy luôn là điểm tựa chốn địa đầu”
Theo chúng tôi lên rừng, xuống bản

Và hôm nay, vần vũ cơn áp thấp
Biên cương tiễn biệt ông
Rừng núi vấn tang mây
Những người lính biên phòng mãi nhớ
Một “Điểm tựa” thanh cao của nước non này.


Mênh mang cửa biển

Mưa dong bão lệch bờ đêm mòn mỏi
Sông trở mình vượt cạn triều dâng
Chẳng giữ cho mình chút phù sa xứ sở
Chỉ lưu lại đáy những chiến công đổi bằng máu đỏ
Những mảnh thuỷ lôi, những vỏ đạn đồng
Trầm mặc xuôi dòng
Chông chênh bồi lở…

Đêm nay
Có người lính già đứng dưới cây cầu vạm vỡ
Khấn vọng mưa hoang mở lối người về
Tiếng xuồng cao su ì oạp nước lên
Tiếng tôn lào khào xé toang luồng lạch
Và cả tiếng người hét trong chớp bỏng
Sông mở lòng đón nhận
Sóng ồn ào tiễn đưa

Đêm nói gì trong mê mải gió
Mà phù sa òa vỡ
Nước duềnh sắc đỏ
Bước người về cùng những thân sú đương non
Sóng sánh bè trầm
Ai nhớ ai quên?

Có người lính nào toan tính thiệt hơn
Trước Tổ quốc ngàn yêu
Trước quê hương ngàn mến
Dẫu có lúc tàu xổi thì với bến
Họ đã theo sông trườn mình ra biển
Hoà vào nơi muối mặn sóng cồn
Gọi mặt trời ươm nắng
Gọi mặt trời rải vàng
Theo mưa về ăm ắp chở mùa sang…


Bản tình ca người lính mở đường

Tôi đã gặp ở cửa rừng năm ấy
Một ánh đèn nhỏ soi đường
Những người thợ sơn tràng áo bà ba, đeo gùi cỏ
Rải quân cắm tuyến
Chín cung đường trên mây

Tôi đã thấy dọc đường biên
Tuyến giao liên, vận chuyển lượn vòng
Bám đất biên thuỳ, nương thế núi sông
Ghép cây, rải gỗ, nối giang rừng
Những con dốc, truông, ngầm… thành tên từ đó

Tôi nhói đau khi ánh châu rực sáng
Trảng rừng nào rung lên sau tiếng bom cày
Không gian dày đặc mùi thuốc súng
Những người lính Trường Sơn guồng chân, chắc tay
Quyết nối mạch giao thông giữ đường ra trận

Tôi nghe sau tiếng bom gào
Trăng rừng vừa sáng
Cung đường bừng thức
Nào thùng đạn, ống bưng, đá xanh… giữ nhịp
Này cuốc, xẻng, thanh đòn, xe đẩy… hoà câu hát
Bản tình ca người lính mở đường
Quên cái chết vừa tính bằng giây phút

Ơi! Những người lính không xe tăng, đại bác
Lặng thầm, kiên trung đi trước về sau.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)