Thơ của Trịnh Công Lộc

Thứ Ba, 29/10/2024 08:47

Chiến tranh không quên ai

Chiến tranh không quên ai
Không ngơi rập rình bom đạn
Trẻ nhỏ trắng vành khăn trắng
Lòng đất, lớp học, mọc lên
Trận địa của lớn khôn trước tuổi

Chiến tranh không quên ai
Khắp nẻo rào rào trận mạc
Áo lính xanh hai miền đất nước
Trang giấy núi sông
Khắc đủ hết tên người đã khuất
Đất và nước không còn ranh giới

Chiến tranh không quên ai
Người đã về với đất
Bom lật đất tìm người
Như gió qua kẽ tay
Điểm từng khuôn mặt…

Chiến tranh không quên ai
Phép nhiệm màu có một không hai
Em nối tình yêu xa - gần liền lại
Đức tin không đứng một mình
Rực rỡ muôn cánh bay

Chiến tranh luôn thay áo mới
Gió buốt xanh thổi đến vô cùng…


Sông Lam ví dặm

Sông Lam chảy xuống từ trời
Đem nguồn trong mát cho người trần gian

Chuốt dòng nước ngọt sông Lam
Dệt nên vô tận những làn dân ca
Đem câu ví dặm đường xa
Cấy vào mặt đất bao la trập trùng

Sông Lam xanh đến tận cùng
Cho người xứ Nghệ hát cùng nước non.


Vết sờn Cổ Nhuế

Gạch sờn vai đình cổ
Vẹt mòn vấp chân đi
Gồ ghề đường Cổ Nhuế
Còn quanh co những gì

Lớp học nơi sơ tán
Tường hào đắp vòng quanh
Hầm chữ A chạm tóc
Ngời lên tuổi trong lành

Cơm ngày nào cũng nguội
Đeo đẳng bữa bo bo
Ngày ấy, chẳng ai có
Nhiều tiền như bây giờ

Cả lớp ôm nhau khóc
Tiễn bạn ra chiến trường
Áo sờn vai như gạch
Cũng đủ đầy yêu thương

Năm mươi năm, quăng quất
Bao dặm dài bể khơi
Cái vết sờn Cổ Nhuế
Thành vết son trong đời!

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)