Thơ của Nguyễn Tiến Thanh

Thứ Sáu, 18/10/2024 11:53

Đường về

Không thể tìm được con đường trở lại khu vườn sao đêm
                            và hoa đăng từng thắp niềm hạnh phúc
Ngọn đèn của trái tim
Dù cháy lên trong giông bão mù xa
Vẫn không giúp chúng ta đến với chân trời
Nơi hoang mạc lặng thinh
Và rạng ngời ánh sáng của cát
Đang nằm nghe sự cựa quậy của xương rồng
Lọc khô khát để xanh

Không thể tưới mát ảo ảnh bằng sự trắc ẩn của những đám mây
Bay qua vùng cấm khóc
Nước mắt của hải cảng vắng con tàu đã mặn đắng các đại dương
Vùi lấp những cuộc chia tay
Không bao giờ tiễn biệt
Chỉ có tiếng thở dài
Nói lên những điều mà cả đám mây, hải cảng, con tàu, đại dương
                        và những cuộc chia tay đều không bao giờ nói được
Rằng chúng ta lạc bước
Trong ánh mắt của nhau
Biết đâu
Đường về?

Chúng ta không trở thành
một phần quá khứ của nhau

Vì sao chúng ta không trở thành một phần
                                    quá khứ của nhau?
Chẳng lẽ người đã quên nụ cười tỏa nắng
Trong những đêm thâu
Khám phá góc nhỏ nơi chúng ta sống
Như khám phá thế giới

Rồi chúng ta đã thấy
Một thế giới lạnh giá và ngập gió - những cơn gió mạnh sẽ thổi
bay tất cả, còn những ngọn gió hiu hiu sẽ làm ta buồn ngủ
Nên trong suốt những tháng năm mặt trời soi sáng nhân gian
Dù người luôn muốn một thế giới rộng lớn
Ta vẫn chỉ là một ngôi làng nhỏ
Với những ngọn lửa ấm
Khói lam chiều bay lên giấc mơ

Vì sao chúng ta không trở thành một phần quá khứ của nhau?
Chẳng lẽ người đã quên ánh mắt
Ta trót uống nhầm
Tưởng uống ngàn sao
Lạc lối trong cơn say
Ai chỉ đường cho chúng ta
Đến với niềm hi vọng
Dù có thể cuối cùng chúng ta cũng cán đích hạnh phúc
Nhưng trái tim luôn âm vang điệp khúc:
Kỉ niệm là một kiện hàng quá khổ
Đè trên vai chúng ta trong suốt tháng năm dài

Vì sao đời sống của chúng ta giống như vầng trăng
Nếu không hao khuyết sẽ tròn đầy?
Vì chúng ta không trở thành một phần quá khứ của nhau…

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)