Đường về
Không thể tìm được con đường trở lại khu vườn sao đêm
và hoa đăng từng thắp niềm hạnh phúc
Ngọn đèn của trái tim
Dù cháy lên trong giông bão mù xa
Vẫn không giúp chúng ta đến với chân trời
Nơi hoang mạc lặng thinh
Và rạng ngời ánh sáng của cát
Đang nằm nghe sự cựa quậy của xương rồng
Lọc khô khát để xanh
Không thể tưới mát ảo ảnh bằng sự trắc ẩn của những đám mây
Bay qua vùng cấm khóc
Nước mắt của hải cảng vắng con tàu đã mặn đắng các đại dương
Vùi lấp những cuộc chia tay
Không bao giờ tiễn biệt
Chỉ có tiếng thở dài
Nói lên những điều mà cả đám mây, hải cảng, con tàu, đại dương
và những cuộc chia tay đều không bao giờ nói được
Rằng chúng ta lạc bước
Trong ánh mắt của nhau
Biết đâu
Đường về?
Chúng ta không trở thành
một phần quá khứ của nhau
Vì sao chúng ta không trở thành một phần
quá khứ của nhau?
Chẳng lẽ người đã quên nụ cười tỏa nắng
Trong những đêm thâu
Khám phá góc nhỏ nơi chúng ta sống
Như khám phá thế giới
Rồi chúng ta đã thấy
Một thế giới lạnh giá và ngập gió - những cơn gió mạnh sẽ thổi
bay tất cả, còn những ngọn gió hiu hiu sẽ làm ta buồn ngủ
Nên trong suốt những tháng năm mặt trời soi sáng nhân gian
Dù người luôn muốn một thế giới rộng lớn
Ta vẫn chỉ là một ngôi làng nhỏ
Với những ngọn lửa ấm
Khói lam chiều bay lên giấc mơ
Vì sao chúng ta không trở thành một phần quá khứ của nhau?
Chẳng lẽ người đã quên ánh mắt
Ta trót uống nhầm
Tưởng uống ngàn sao
Lạc lối trong cơn say
Ai chỉ đường cho chúng ta
Đến với niềm hi vọng
Dù có thể cuối cùng chúng ta cũng cán đích hạnh phúc
Nhưng trái tim luôn âm vang điệp khúc:
Kỉ niệm là một kiện hàng quá khổ
Đè trên vai chúng ta trong suốt tháng năm dài
Vì sao đời sống của chúng ta giống như vầng trăng
Nếu không hao khuyết sẽ tròn đầy?
Vì chúng ta không trở thành một phần quá khứ của nhau…
VNQD