Một bông hoa vừa nằm với đất
Nắng đi qua úa tàn
lạ lùng cái nắng vẫn xanh tươi
một ngày buồn buồn trổ trái
Anh khoác chiếc áo mỏng màu nắng
đi chưa hết những bập bênh cuộc người
lạ lùng bông hoa biển vắng
Sóng đánh mãi hàng dương liêu xiêu
nhặt về những vệt bóng rối ren
mơ hồ kí tự
mơ hồ cát bay bụi mắt
Những đêm không tròn giấc
thấy trái chín ửng hồng
cô đơn trên đóa môi thơm ngọt
Rồi đất cũng nảy mầm
khởi sinh một ngày nắng khác
và mây trắng bay lên
Ta về phơi áo nắng
thấy cả câu chuyện ngày tàn
một bông hoa vừa nằm với đất...
Lững thững ngày đi
Anh không dám nghĩ tới
chuyện ngoài kia xanh xao gió mưa
quanh mình những bông trắng cứ bay lên
phủ mờ cả ánh dương
Em có mặc chiếc váy chấm hoa
chở xôn xao ngồi lại vòm nâu
vân vê vài đường chỉ tay
má hường đôi chim rỉa nắng
Sóng đã xô anh vào hoang vắng
dọc dài mấy rặng phi lao
hôm kia
hôm qua
chiếc váy tan trong hơi sương gió mặn
Anh vớt lên vài chấm bi
loang trên ngực đá
lững thững ngày đi
đâu dám nghĩ có một giây tựa vào nhau hít thở
Anh trôi giữa bao điều không rõ
đất trời hay bông trắng
giật mình phủi bụi quanh mình...
VNQD