Chỗ của người bạn
Sáu đợt bom B52
vùi bạn giữa ngày đi tiếp vận
thôi bạn nằm đây. Đầu quay về mặt trận
gùi gạo và cuộc đời bạn chúng tôi chia nhau mang
Chín đợt bom B52
lại trút xuống chỗ bạn nằm chưa nhắm mắt
chúng tôi về qua, môi cắn chặt
bạn đâu rồi? Rừng khét lẹt khói bom
Nấm đất lần này được đắp cao hơn
nhưng chúng tôi biết bạn không còn ở đó
đời thanh niên xung phong chúng mình như trận gió
chắc gì bạn chịu nằm yên
Bom đánh ban ngày bom đánh ban đêm
nặng nhọc buồn vui lại cùng nhau chia sớt
bạn đi trước vẫn dáng lưng khòng thân thuộc
mang gùi gạo và cuộc đời lao tới chiến trường xa.
Sài Gòn “bao” đủ thứ
Sài Gòn “bao” ăn
Sài Gòn “bao” nhậu
Sài Gòn bao thương
bao nhớ
bao tình
Sài Gòn bao đủ thứ
Bỗng một ngày tôi yêu thành phố ấy
không phải Sài Gòn cho tôi cái gì
“bao” tôi cái chi
nhưng với tôi
Sài Gòn bao đủ thứ
Mấy mươi năm qua tôi nhớ mãi lời em gái:
“có chi đâu anh!”
câu nói ngọt như những hàng cây xanh
cứ tiếc, mình chưa được gặp
những người già trèo me
chỉ trèo cho vui, cho đỡ nhớ nghề
ngày xưa theo nghề này
không màng bán mỗi túi me được mấy hào
nếu tôi gặp, chắc người trèo me già “bao” tôi ăn
những chùm me chín
Tôi yêu Sài Gòn từng con hẻm
người quê xa lại rất chân tình
ngày tết Đoan Ngọ, ngày rằm tháng bảy
vẫn biếu nhau vài cái bánh vài chùm quả
“ăn lấy thảo mà anh!”
Tôi yêu Sài Gòn
ở thành phố mà cứ như ở làng
con tôi ngày trọ học được bà chủ nhà thương
như con đẻ
tôi từ Quảng vào thăm con, bà mời tôi ăn cơm tấm ghế
như mời người trong nhà
bây giờ cứ xót xa
sao ngày ấy mình chưa thương Sài Gòn đúng cỡ
Ngày Sài Gòn mới hòa bình tôi chỉ biết vui chơi
ai gặp mình cũng hớn hở
mình gặp ai cũng mừng rỡ
chẳng hiểu vì sao
Tôi yêu Sài Gòn
vì những điều bao năm rồi chưa hiểu
như những bông hoa dầu xoay tít giữa không trung
như giọng rao bánh dừa bánh ú
điều chưa hiểu chính là điều cảm thấu
vì sao mình yêu những vỉa hè Sài Gòn
yêu những mái nhà lợp ngói lợp tôn
yêu người bình dân tấm lòng rộng mở
qua bao mùa miền Trung bão lũ
người nghèo Sài Gòn góp tiền thương về nơi xa ấy
nơi có thể
họ chưa đến một lần
Rồi tôi yêu lăng Ông
ngày thống nhất mình từng đi lễ
dù không biết cầu xin gì cả
Ngài Tả Quân vốn là đồng hương
Đức Nhuận, Mộ Đức, Quảng Ngãi
người tiên phong đưa Sài Gòn mở cửa
cho dân bát cơm no tấm áo lành
cho dân bình an
người đành chịu đớn đau ngay khi đã chết
Sài Gòn nói chơi chơi mà lòng thiệt
không giận hờn ai lâu
chẳng mơ quan quyền chỉ mong kiếm sống
trên những vỉa hè vật vờ sôi động
cười cười bán cả cơn mưa
anh em nhậu chơi biết mấy cho vừa…
Gửi…
“và Ưu Điềm nơi mẹ đẻ ra tôi
chao thương nhớ là tiếng bìm bịp nước
ngày ba bữa nghẹn khoai và rau luộc
hai mươi năm vẫn thắc thỏm một ngày về”
(Nguyễn Khoa Điềm)
Buổi sáng qua Ưu Điềm không còn nghe tiếng bìm bịp nước
tiếng giã bàng cụp cum như giữa Tháp Mười
cát trắng lóa chuyện vui buồn ngày trước
tôi bồng bềnh trong tuổi thơ anh
Những người ăn khoai cứ ăn tiếp đời mình
rau dễ nhất lại là rau luộc
gió vẫn chạy mơ hồ trên trảng cát
Những chằm sâu còn cá sấu thuồng luồng
hay chỉ nỗi trống không ngày gặp lại
câu thơ khổ như làn da tím tái
thuở mưa dầm mẹ dắt anh đi
Câu thơ anh là một mảnh gương soi
tôi chợt thấy khuôn mặt mình hồi nhỏ
ở một miền quê buồn đâu đó
không phải mà sao tờ tợ Ưu Điềm
Cũng dòng sông lạc giữa cánh đồng
thắc thỏm trắng một nét cò đơn độc
như câu thơ rơi ai vừa nhặt được
“và Ưu Điềm nơi mẹ đẻ ra tôi”.
VNQD