Thơ của Trần Ngọc Mỹ

Thứ Hai, 02/12/2024 17:37

Chào tuổi bốn mươi

Na ná những buổi sáng nào
phía Tây mặt trời vẫn hoan reo
giục giã đoàn người bền bỉ nối đuôi nhau
lặp lại hành trình của đàn kiến quẩn quanh kiếm ăn, tìm mồi
trái tim vang lên một lời thì thầm
bước chân em cần rẽ lối nào?

Tự huyễn hoặc ánh nhìn tha thiết
và rụng vào nỗi đợi chờ kinh ngạc
chắc hẳn trong thành phố này
vẫn có một lối đủ vừa ung dung
một cánh cửa niềm nở
một chỗ ngồi an nhiên khơi mở
một mùi hương khác biệt dành riêng em

Nắng từng thắt tòa nhà rát khô
người ủ ê sau bức tường nhàm chán
em sấp ngửa với bao cú vấp
mà lạ kì thay, anh ạ!
thời gian làm em biết yêu hơn
yêu hơi thở của chính mình từng phút
biết sống xanh tận cùng đời lá
biết khâu vết thương, kìm giận dữ lõi thân già

Bông hoa nào cũng trôi qua ngày non
ai rồi cũng phải tự xoa bàn tay mình ấm
gom hi vọng ném vào khoảng trống vắng
vun yêu thương tô môi thắm tràn đầy
im lặng vá niềm tin mỗi ngày
tin trên cao ngợp ngời mây bay
vòm phố luôn đẹp lao xao
ngay cả khi ngã tư Trại Lính vừa đón cơn mưa cồn cào
ngay cả khi người chủ tiệm bánh hất vội xô nước
sũng một khoảng trời hay ướt vạt áo lem nhem

Dưới bóng của thời gian
em có thành chiếc kem dễ dàng tan chảy
thôi đừng nói lời than vãn và buồn…
xin chào tuổi bốn mươi với cuộc hò hẹn
bình thản ngồi đối diện li nước duy nhất của chính mình.


Quyển học bạ

Quyển học bạ có phải vì sao minh chứng
bầu trời năm năm con gắng sức xoải cánh?
ùa về tim mẹ vời vợi niềm nỗi
tháng ngày rêu xanh thềm cũ âm thầm
sân trường, hành lang, lớp học thưa vắng
chiếc cặp trên lưng hồn nhiên lấp lánh
đôi mắt lim dim trưa choàng nắng đỏ
bên cánh cổng chập chờn khép mở
bóng con thấp thỏm đợi chờ

Năm năm, bao buổi muộn đón đưa
mẹ trơn trượt ngả đường ồn ã
gió mưu sinh níu áo chậm giờ
con vẫn mây trắng ngây thơ
niềm vui vỡ òa phút giây nhận ra dáng mẹ
nụ cười dễ dàng hồi sinh con kể
tíu tít câu chuyện không đầu không cuối

Quyển học bạ điểm danh tên tuổi
gương mặt con thanh tú, hiền ngoan
những điểm mười như hoa trái thơm
cô giáo giúp con của mẹ lưu lại

Mỗi khoảng trời, mỗi chặng đường khép
kí ức con ngày một lớn lên
muôn bông phượng ngoài kia đã không quên
đổ loang hè sắc rạo rực quyện nhớ
hòa vào lòng mẹ rưng rưng khoảnh khắc
mẹ muốn hôn lên buổi chiều thơm lựng
và cảm tạ ngày mưa gió bão giông
năm năm cho con thêm tự lập, trưởng thành

Từng nét chữ ru bàn tay ân cần
mẹ muốn cùng con đánh dấu nấc thang quan trọng
con biết không?
hơn cả một quyển học bạ toàn vẹn
mặt trời nhỏ biết rạng rỡ yêu thương.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)