Thơ của Nguyễn Doãn Việt

Thứ Hai, 18/11/2024 09:37

Tiếng nạng gỗ

Cộc cộc cộc
đêm đêm vẫn vọng ngoài sân gạch
những tiếng dội của kí ức
khắc khoải ùa về...

Cha đã đi qua chiến tranh
rồi trở về cùng nạng gỗ
chiếc nạng đỡ một đời cha
cộc cộc trước sân nhà

Đêm đêm
chiếc nạng cựa vào vết thương còn âm ỉ
giấc ngủ của cha chia hai phần
chập chờn mộng mị
nửa giấc hiện thời
nửa giấc dọc Trường Sơn

Cộc cộc...
cha khua gì vào đêm
như tiếng đạn pháo dội về khô khốc
đồng đội cha, ai mất, ai còn?

Rồi người đi
chiếc nạng hóa vào miền mây khói
con về đêm nay
còn nghe trên sân nhà vọng dội
tiếng cộc cộc gõ trong đêm trường
nhập nhòa bóng tối

Tiếng nạng gỗ của cha
trước sân nhà
vẫn dội vào kí ức con
khốc liệt
tiếng gõ của cuộc chiến
cha đi rồi
con vẫn còn nghe.


Bóng làng

1.
Làng hát đồng dao
lũ trẻ quê chân trần tướp máu
trái bóng nhồi rơm
tắm mưa tháng sáu
tổ chim treo lơ lửng góc làng

Bà hát lời cổ sơ
mẹ kể bao huyền tích
miếng trầu nồng vôi quấn quện
dắt díu nhau đi
men theo ân nghĩa làm người.

2.
Những người già nua
cất vía làng làm bảo vật
bao lớp người về trong đất
hồn cốt làng - ngọn khói cứ trong veo

Họ đã dựng làng thuở gieo neo
đặt tên làng cho mai sau nhắc nhớ
trao tên làng cho hậu thế
truyền nối lẽ đời thấm đậm
truyền nối thuần phong mĩ tục qua hương ước chúc thư

Những hội hè xửa xưa
những đình đám buồn vui như nắng mưa dâu bể
những miếu đền rêu phong trầm mặc
mũi đao cong vun vút dựng góc làng.

3.
Những người đàn ông
thẳng ngay như cán cào cán cuốc
ngày nắng trên đồng hành hiệp
đêm trăng ngâm thả những câu Kiều
ngọn khói thuốc lào vấn vít lấy nhau
chiếc chõng tre bóng lên màu hồn hậu

Làng chiêm mùa con nước
dải đê cong vạm vỡ ngực trần
những người đàn ông quê
lặng lẽ suốt bốn mùa mưa nắng chở che

Có giặc lại ra đi
cởi áo binh, trở về cày cấy
họ gồng mình lên chìa vai nâng đỡ
mỗi bận bão giông xơ xác quật qua làng.

4.
Mẹ sấp ngửa một đời
lúa khoai bí bầu tôm tép
khoảng trời làng chênh vênh chiếc bánh đa cháy sém
thúng mủng dần sàng chắc lép những buồn lo

Mẹ dắt con đi khôn lớn những bãi bờ
khoai sắn trong nồi toát mồ hôi đỏ lửa
làng quằn quại đói qua ngày khốn khó
rau má xanh gân guốc những mặt người

Củ dong riềng mẹ nhịn phần con
trên lưng trâu tập đánh vần ú ớ
mẹ ở lại việc làng và cấy hái
con lớn khôn đi góc biển chân trời.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)