Thơ của Nguyễn Thị Ngọc Hà

Chủ Nhật, 24/11/2024 15:53

Cánh đồng tháng mười

Mơ cánh cò
khoát nắng tháng sáu rẽ bão tháng bảy
đưa con trở về những ngày còn mẹ

Con gặp lại con tung tăng thơ bé
thênh thang chân sáo chạy mỏi đồng chiều
mẹ khỏa sóng lúa
lúa vờn gió reo
ú òa trước con ngậy thơm cốm mới
tháng mười rời rợi trong ánh mắt mẹ cười
trong con non tươi ngọt hương cỏ mật

Mùa nối mùa đã mất
hoang cánh cò vỗ trắng miền mây
hoang giọt mưa đêm hoang bóng nắng ngày
chỉ nỗi nhớ mẹ chẳng thể nào hoang nổi

Trên ruộng thấp ruộng cao thuở ấy
dọc ngang đường phố đã thênh thang
nhưng trong con vẫn vẹn nguyên lối nhỏ
một đời mẹ sớm tối đi về

Nay
lạc tận đâu
cánh đồng tháng mười rời rợi
chỉ còn cây bàng trước ngõ
muôn ngàn mắt lá khóc úa chân trời.


Chợ âm dương

Mẹ sau trăng mỏng sương dày
trông lên chỉ thấy gió lay đốm đèn
đốm đèn nửa lạ nửa quen
nửa trên cõi Phật nửa bên cõi người

Vẳng như tiếng mẹ ơ hời
ấm trầm thao thiết từ nơi vô thường
rằng: con đến chợ âm dương
giận hờn trút bỏ nhớ thương tìm về

Mẹ dần khuất ánh sao khuya
giận hờn con biết dãi dề ai hay
ví bằng cầm nổi trong tay
thì con trút bỏ từ ngày đương xoan

Liêu xiêu bóng chợ sắp tàn
mưa gieo lất phất ướt tràn đêm thâu
biết tìm thuở ấy nơi đâu
nhớ thương xa lắc nỗi đau vẫn gần…

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)