Đổ lửa
Đi tìm những cây gạo cổ thụ
Mường tượng Hà Nội xưa, sông Hồng vào sâu phố
Bờ bãi ruộng đồng xoải cánh ngoại ô
Các làng quê hầu hết mất rặng tre
Sông ngắc ngoải, hẹp dòng bé lại
Gạo không còn chỗ để cô đơn bung đỏ
Này, đừng “cấm lửa”
Và không cần nhắc nhở: không mang bật lửa, diêm
Vẫn còn những cây gạo cháy lên
Thấy gió đưa về bờ sông, đồng, đê nức nở
Thấy mà thở phào: Cảm ơn cây, may còn có gạo
Bàn tay đón bông xoè năm cánh lửa
Đừng bao giờ tắt lửa chính mình
Hoa gạo rụng xuống, thì tra hạt vừng (1)
Mùa nào tuổi nào cũng cần “dám cháy”.
--------
1. Ca dao: Bao giờ cho đến tháng ba/ Hoa gạo rụng xuống thì tra hạt vừng.
Phác hoạ
Phác hoạ mà như trực hoạ
Không, là một khuôn hình trung cảnh hiện ngay
Mùi hương ấy, bờ vai ấy
Em đứng nơi này
Chưa đi qua hồ mà nghe sóng vỗ
Ngả đường xanh nườm nượp hình dung
Những buổi tao đàm chưa hẹn
Chưa cần hẹn vì thụ nhớ không ngày mãn hạn
Nào phải hoa nở mới thấy lối hương
Rất thật, dù tưởng tượng siêu thực
Mỗi ngày kín lịch đều có hẹn với mình
Hàng rào công viên đã bỏ
Bí mật hé vào thơ ngỏ
Tha hồ lứa đôi tha hồ gió
Chưa đi qua mà Halais sóng vỗ...
VNQD