Thơ dự thi của tác giả Trần Thế Vinh

Thứ Năm, 06/01/2022 04:26

Căn nhà một cửa

Một cửa thôi
Căn nhà đóng mở đã ba thế hệ
Đón sáng mở ra gặp núi
Không biết núi của tôi đã được mấy đời
Cây vẫn xanh, chim vẫn ở
Đá vẫn là đá một thân bồi lở trường tồn

Một ngày tôi nhận ra
Ráng chiều khép đi mặt núi
Cây trầm tóc trước nhà biến mất từ lâu
Măng tầm vông mọc lên dị tật khác thường...

Căn nhà rộng ra thiếu mùi trầm hương
Con chim chìa vôi bay mất
Cây tầm vông dị tật nên không ai dùng
Mấy năm đã già, cúi đầu tìm đất thủy chung
Cục đá dang lưng mưa nắng
Theo tháng ngày trăm năm…

Một ngày tôi nhận ra
Căn nhà một cửa
Sáng mở ra, sân nhà đầy con cháu
Chiều khép lại, vòng khói hắt hiu trên bàn thờ di cảo
Hồi nhớ… cửa mở ngày ba tôi ra đi
Nhà một cửa mở hoài chờ đợi

Rồi một ngày nào đó
Tôi cũng sẽ mở cửa bước đi
Ừ thôi, con cháu sau này mỗi chiều khép lại…

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)