Ống kính nhà văn

Mộc miên thắp đỏ trời biên tái

Thứ Hai, 15/03/2021 20:47

Từ bao giờ, hoa gạo đã gắn liền với những kỉ niệm khó quên của bao người xa quê khi nhớ về một ngôi làng, một triền đê, một cánh đồng, một con đường có cây hoa rực đỏ mỗi độ tháng ba về. Nhưng hoa gạo không chỉ có ở đồng bằng, trên vùng núi cao gạo cũng mọc rất nhiều, ở đây, chúng bỗng phù hợp hơn với tên gọi mộc miên hoa. Khác với không gian bình địa êm đềm, thân thuộc, nhưng mộc miên trên núi cao cũng đem lại những cảm xúc đặc biệt, trong những chập chùng xanh, bên sườn núi cheo leo, từng thân cây đứng cô đơn trong sự kiêu hãnh bung nở đến cháy lòng.

Có một nhà thơ trong một lần lên biên giới, đến với các chiến sĩ biên phòng đã cảm tác một bài thơ về loài hoa đặc biệt này tại mảnh đất Mèo Vạc, Hà Giang năm 2009. Chẳng hiểu sao lần nào qua biên giới/mộc miên cũng rực đỏ triền sông, rực đỏ vách núi, rực đỏ tâm can/mộc miên đỏ một trời biên viễn/như máu tươi ròng rã ngàn năm. Bài thơ có tên Hoa mộc miên biên giới ấy của tác giả Nguyễn Linh Khiếu, về sau, cùng với hai bài thơ khác của ông đã được trao Giải Nhất cuộc thi thơ của Tạp chí Văn nghệ Quân đội.

Nếu như hình ảnh “rừng xanh hoa chuối đỏ tươi” trong Việt Bắc của Tố Hữu như một nét chấm phá, một điểm nhấn của thiên nhiên Tây Bắc thì hình ảnh mộc miên biên giới do Nguyễn Linh Khiếu vẽ nên lại như một nốt trầm, không chói lóa phơ phới mà ngẫm ngợi thẳm sâu một ý niệm về biên cương linh thiêng tự ngàn năm trên màu đỏ như những giọt lệ trải khắp dải biên cương Tổ quốc với những tự vấn nơi bờ cõi: Có ai trồng mộc miên biên giới/hay biên cương cây tìm đến mọc lên?

Phải chăng hoa gạo từ mỗi miền quê đã theo dấu chân người lính ra trận, để rồi mọc lên nơi người lính ấy hi sinh, những bông hoa như ngàn vạn trái tim trai trẻ, như hồn người ngã xuống, cháy đỏ những nỗi niềm.

Và tháng ba này, mộc miên hoa vẫn thắp đỏ trời biên tái!

Những cánh chim lửa vùng biên.
Đốt lên từng nụ thả lên trời...
Núi sông vây dựng thành chiến địa. Cây đứng canh nơi cửa ngõ này.
Thân gầy guộc để nuôi hoa...
Nước non ngàn dặm...

Mộc miên đỏ rực trên những bản làng biên giới.

Xen giữa những mảng đá đen tai mèo là sắc đỏ rực rỡ của loài hoa tháng ba.

 
Cháy bỏng những khát khao, như những ước mơ còn dang dở...
 
Đỏ mọng trong niềm cô đơn kiêu hãnh.
Mộc miên hiện diện nơi đây tự bao giờ, hiên ngang giữa đất trời, dãi dầu trước nắng mưa giông bão. Màu đỏ rút ruột từ đất sâu thắp lên hay những giọt lệ từ trời cao nhỏ xuống!

Loài cây ấy thường mọc dọc theo các triền sông nhỏ và hẹp, lọt giữa những chân núi ngút ngàn.

Như những cọc hoa tiêu chói lóa
Biên tái tháng ba này...
Trên những cung đường uốn lượn, mộc miên điểm xuyết khiến cảnh quan thiên nhiên vùng đất địa đầu Tổ quốc thêm sống động.
Tạo những nét chấm phá tuyệt vời cho vùng sơn cước.

Hoa chi chít trên cành khẳng khiu, rực rỡ nổi bật trên nền trời xanh như chứng minh cho sự sống mãnh liệt của thiên nhiên và con người trên núi đá.

Bức họa vùng cao
Khung trời kì vĩ được tô vẽ bằng màu tươi mới, khác với các mùa khác trong năm khi ta đặt chân đến Hà Giang dịp tháng 3.

Tổ chức trang: Vũ Thành Duy
Thực hiện: Ảnh Mr. Quang; Text Bảo An

 
VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)