Bếp nghèo
Bếp nghèo mẹ vẫn đun rơm
Nắng nghiêng nghiêng khói sợi gờn gợn cay
Giang sơn gói cả nơi này
Mẹ chiu chắt lại cho ngày ấm no
Bếp nghèo cơm vẫn vần tro
Canh bầu nấu tép cá kho mềm nhừ
Quả cà muối cắn làm tư
Mặn như nước mắt con từ chiêm bao
Bếp nghèo nép dưới nhà cao
Nuôi con dệt những ước ao sách đèn
Con tìm về giữa bon chen
Bếp nghèo có bóng mẹ nhen một đời
Bếp nghèo thương lắm mẹ ơi
Con giờ lạc gian bếp nơi thị thành
Nhớ mùi khói bếp nhà tranh
Thương đời mẹ gói xuân quanh bếp nghèo...
Về làng
Về làng chẳng thấy làng ta
Thấy đô thị hoá nhà nhà đua chen
Giữa làng chẳng thấy ai quen
Cái Na, thằng Ổi đi biền biệt đâu
Về làng vắng những bờ dâu
Con tằm dệt kén hoá màu khói sương
Gốc đa về cõi vô thường
Bê tông, rào kẽm mà thương cúc tần
Về làng chẳng đứa chơi thân
Một mình chẳng muốn chân trần ruổi rong
Nồi cơm là gạo đi đong
Ruộng xưa hoá những căn phòng bê tông
Về làng chẳng thấy ai trông
Chỉ ta mới biết mình không có gì
Đêm mơ tiếng ếch dậy thì
Mùi phân trâu giữa ầm ì sấm mưa
Về làng chẳng thấy ngày xưa
Muốn tìm kí ức ta vừa đánh rơi
Cổng làng có vạt rơm phơi
Nhen ta thành sợi khói trời được không?
VNQD