Chùm thơ của tác giả Đông Triều

Thứ Ba, 01/01/2019 00:03

Trên đại dương mênh mông

Có vài thủy thủ trên những chiếc tuần dương ngang qua chụm tay

hô to có cần giúp gì không?

Thỉnh thoảng đôi ba ngư dân nghèo rê máy chiếc thuyền đánh cá

tả tơi áp lại gần bè chờ tiếng kêu hay vẫy gọi

Vẫn là cái lắc tay tôi với vũ trụ, với hải âu với bất tận một màu xanh

hi vọng

Khi gác chân nằm ngửa mặt với mây trắng bay

Khi gập mình thúc bè cưỡi trên sóng cả

Và những khi hóa đá niềm vui

 

Ngày bước chân xuống bè theo miên viễn dòng trôi

Rất đông người tiễn, rất đông lời hẹn và cùng đi trên hải trình

đồng đội

Có những chiều xuống mênh mông đại dương buồn hoang vắng

Có những luồng sấm không trung phủ lời nguyền số phận

Sau lưng bóng người như thưa dần

Ánh đèn le lói tương lai

 

Nhớ lúc trùng phùng nơi đảo hoang

Tài sản khi ấy mỗi đứa chỉ có một chiếc bè đơn sơ

Không thể vung tay nói chuyện thần sầu, quỷ khóc

Không thể khoác lên tấc môi những lời cay độc

Chẳng ai hỏi nhau còn bao nhiêu hải lí sẽ đến bến bờ như mong ước

Chẳng ai nỡ rời nhau khi quá trưa biển sùi cao bọt nước

Mỗi lần gặp lại nhau

Mỗi lần ít bạn, ít lời

 

Rúc bè trong những ngày biển động, trong những lúc mưa giông,

trong những đêm bão lòng và khi gần kiệt xác

Vẫn phải nghĩ cách đánh bắt thêm con cá bé mọn ngày hôm qua

bỗng dưng nhảy xổ lên bè

Vẫn phải nghĩ lấy gì hứng từ trời rơi xuống từng giọt nuôi sống

tinh hoa

Những sản vật tìm thấy trên đại dương mênh mông chồng lên

trong kí ức

Vẫn chưa tìm thấy một ốc đảo riêng mình, đâu bóng dáng bạn thuyền

và còn ai kể nhau nghe?

Trong suy nghĩ tất cả vẫn còn sống

Trong suy nghĩ tất cả đã dựng lên những cánh buồm muôn sắc

Tất cả đã vẽ cho mình một lối đi trên sóng gió nghìn trùng

Chính bởi nắng quá khắc nghiệt

Chính bởi sự sống quá cay nghiệt

Cũng như thời gian quá ác nghiệt đã không còn cho chúng ta

nhận ra nhau trong bộ ria xồm xàm che khuất khóe môi

 

Trên đại dương xa xăm

Cánh buồm thi ca gió vẫn phất hình nhiều mũi tên đang rẽ hướng...

Mùa mưa năm sau

 

Khi em nằm đếm những hạt mưa bắt đầu mùa mới

Nó rơi bất kể lúc em đang vui hay đã buồn

Nó như kỉ niệm từng hồi dội tới

Lúc bốn bề tay níu những mùa không

 

Em chạy xe đi hoang mạc tới nghìn trùng

Không nghĩ tới một ngày cơn bão nổi

Những xa xăm ấy chẳng một lần buồn nghe em gọi

Dù tiếng vang sấp sải cuối chân trời

 

Em không nghĩ mùa mưa về quá vội

Tiếng những cành lá cọ nhau trong lạnh mướt sau vườn

Tiếng côn trùng gọi bạn thê lương

Chiếc chăn đắp giờ năm im như ngọn núi

 

Mái tôn cũ mười năm lưng ám khói

Cứ kêu lên khắc khoải vắng hơi người

Em vẫn cũ cuộc tình xa vời vợi

Dù đôi môi mưa xói chẳng nên lời

 

Mưa kéo về từ phía núi xa xôi

Em gom mấy cành lá khô về trong góc tối

Em gom chừng ấy lá thư dựng lên nỗi buồn chống chỏi

Lúc gió đông về qua vách vắng chênh vênh

 

Em nằm nghe mưa dột ở chân giường

Như tích tắc đồng hồ đang đánh võng

Bật cửa chạy ra ngoài trời đang sấm động

Ngỡ anh về hiên cửa những chiều mưa

 

Cuộc tình buồn treo lơ lửng song thưa

Em chắn gió lùa tóc rơi trên gối

Mùa mưa năm sau, mùa mưa năm sau như câu anh hằng nói

Có lúc đâu ngờ đôi mắt mỏi người xưa...

 

 

 

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)