Chùm thơ của tác giả Trần Thu Hà

Thứ Tư, 02/01/2019 00:10

Mùa sinh nở

 

Thế giới chuyển động

Những bức tường ngăn cách mở ra

Sóng mắt ngái nồng phá tan lồng ngực chật hẹp

 

Em

Tái bản khúc ru bộn bề mưa nắng

Chật chội lời cầu khẩn

Con đường trốn tìm sót lại như những hạt sương bầu bĩnh kết cườm treo dày kí ức

Mà tóc em, thịt da em là dải mây là nguồn lực khát khao

 

Thời gian cầm tay

Hàng hàng ngôn từ thầm lặng ngóng theo mùa

Đan dày đường mê

Hây hây mùa sinh nở

Vạn vạn giấc mơ lấp lánh

Em quỳ xuống

Hôn lên dấu chân, dấu chân người lặng lẽ in không mỏi...

 

Em nghe miền thao thức chảy

Thiêm thiếp hao gầy

Mùa sinh nở…

 

Kìa anh!

Đóa bình minh trổ bông.

Kí ức dòng sông

 

Nghe chừng mùa đã cũ

Sông thì mãi xanh trong

Vô tư sóng mà cạn lòng ta đợi

Đời trôi dạt mấy lần tin vẫn thích khỏa tay vào sóng vốc lên

những giọt vô cùng

 

Mùa của con tim

Có thể - khóc - cười - quên - nhớ

Mắt hao mòn tiếng guốc gõ lối khuya

 

Hoa nở rộ bến sông

Bầy phượng vĩ vô tư kéo co trên sắc đỏ

Đánh rơi hạt giống cuối ngày

 

Nay chừng mùa đã cũ

Nhìn ngày ngày đã lêu rêu

Những độ ấy về tìm

Vẫn chưa qua cơn khát.

 

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)