Chùm thơ của tác giả Nguyễn Minh Khiêm

Chủ Nhật, 18/11/2018 12:48
Một góc phù sa
 
Nắm nhau tôi chôn góc phù sa sông Mã
trăm thác nghìn ghềnh cuộn xoáy vào tơ
làng cong xuống dáng tre già trước tuổi
tiếng gọi đò khuya sạt cả đôi bờ
 
Con hến, con trai một đời nằm lệch
lấm láp đất bùn đứng thẳng cũng nghiêng
mẹ gạt mồ hôi để ngoài câu hát
giấc mơ tôi ngọt hơi thở láng giềng
 
Hạt thóc củ khoai đặt đâu cũng thấp
cả những khi rổ rá đội lên đầu
chiếc liềm nhỏ không còn nơi cắt trấu
gặt hái xong rồi rơm, rạ bó nhau
 
Đất điểm chỉ dấu chân khuyềnh đạp sóng
dô tả dô tà xô vẹo sườn đê
gỡ huyền thoại nghìn năm trong mắt lưới
tục ngữ, ca dao lột mưa nắng hiện về
 
Tôi kết lại làm ván thuyền vượt biển
tóc rụng bàn tay chưa chạm bến quê nhà
câu thơ chín trong màu rơm màu rạ
thơm con sông gầy nuôi một góc phù sa.

 
2

Vết thương đá
 
Xin đừng tính những vết thương của đá
nơi Thành Cổ này không tính nổi đâu
cái còn lại là cái còn nhận ra, có thể
sau những vết thương chồng chất lên nhau
 
 Xin đừng tính những vết thương của đá
nếu biết mỗi giây, mỗi phút của đất này
mấy trăm quả bom, mấy trăm quả đạn
mặt đất đã rung như thế mấy nghìn ngày
 
Xin đừng tính những vết thương của đá
đạn pháo, bom khoan hay lựu đạn, súng trường
rocket napalm hay dùi cui, súng lục
đến từ đất, từ trời hay từ phía đại dương
 
 Xin đừng tính những vết thương của đá
lớp lớp xương vùi chưa biết gái hay trai
chưa biết được là ta hay giặc
những mẩu xương nằm đây không nói tên ai
 
Có thể chỗ rêu kia đang mọc
là chỗ vết thương duy nhất đá yên bình
nên rêu hoá thành râu, thành tóc
hát rằng chỗ này đá chưa hi sinh
 
Hát rằng chỗ này dẫu trăm nghìn vết đạn
nhưng còn rêu lên, nỗi đau chẳng thấm gì
và cả những vụn xương kia nữa
vẫn êm dịu hơn nhiều nơi đá đã tan đi
 
Những người mẹ đến tìm con nơi Thành Cổ
gói đất rưng rưng như gói thịt da mình
cởi áo lau những vết thương của đá
nước mắt nhoà: Sao đá lại hi sinh?
 
 Xin đừng tính những vết thương của đá
to nhỏ nông sâu dài ngắn vuông tròn
trong tay mẹ đá không đau nữa
khi mẹ đi khắp Thành gọi đá bằng con.

 
VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)