Chùm thơ của tác giả Nguyễn Phong Việt

Thứ Ba, 07/01/2020 10:36

NGUYỄN PHONG VIỆT
Biển người ngoài kia


Biển người ngoài kia
ai cũng có một giấc mơ…

Chúng ta không thể lấy lí do mình đã đủ niềm vui để đứng lại và chờ
những sớm mai bình minh lên trong mắt
kéo tay một con người ngồi xuống một mái hiên khi lòng họ chưa tĩnh lặng
chẳng khác nào cột lại một con diều vào mặt đất
mà ngày nào giông gió cũng nổi lên

Có muốn thấu hiểu cũng không đủ lí lẽ giữ lại một thứ lâu bền
khi những ước mơ nhiều như bụi mờ chẳng cách nào nhìn thấy
chỉ đến lúc đưa tay ra mới biết khoảng không nhiều đến vậy
mà lòng thì tràn ngập nỗi sợ hãi
những ngày ta đã tin

Biển người ngoài kia
ai cũng nói đang sống với gương mặt của chính mình

Nhưng thật ra đó cũng chỉ là lời nói
khi cân đo đếm đong mới nhận ra mình không cần phải thiệt thòi đến tội
một vài lần nói dối
một đôi lần thay đổi
sẽ không còn gì là

Có những yêu thương xuất hiện như một vết cứa chưa kịp xót xa
đã thấy mình cười đến se sắt
ước muốn được bình yên là ước muốn nghiệt ngã nhất
vì không có con đường tắt
để mình cứ thế vượt qua

Biển người ngoài kia
ai cũng nói đang đi tìm một mái nhà…

Cảm ơn những cơn đau


Cảm ơn những cơn đau
đã giúp mình bắt đầu

Đứng dậy được từ trên một vũng lầy rất sâu
mà cứ nghĩ sẽ buông xuôi mình vào một thế giới khác
rút cạn niềm tin để đặt vào một người rồi người ta đi mất
giá như mình có thể khóc
thì đã dễ dàng

Không phải chỉ một ngày vì đôi khi là vô hạn thời gian
mình lùi mãi trong ngăn đựng kí ức
sắp xếp những niềm vui giờ đã mọc lên gai đâm sắc nhọn
mỗi một lần nhón gót
lại thêm một vết rách trên làn da

Mình không còn gì ở phía bên kia nên mình không muốn bước qua
sợ nắng mưa và sợ cả những ngày lạnh lẽo
áo có thể mặc thêm nhưng lòng người khô héo
lấy gì để chèn vào khi mất đi một nơi nương náu
chẳng còn rõ hình hài

Mình đủ biết mình một ngàn lần sai
bắt trái tim đau điều không hề muốn thế
một con người ra đi như một cái cây không còn bộ rễ
chỉ là mình không nỡ
chỉ muốn những cơn gió làm thay

Cảm ơn những cơn đau
để mình biết mình đứng ở đâu trên mặt đất này!

Hoa vẫn nở bên trời


Hoa vẫn nở ở bên trời
mặc kệ người không còn vui

Mặc kệ chúng ta có đau khổ hay tuyệt vọng đến điếng người
những cánh rừng đến mùa vẫn rụng lá
mặt trời vẫn lên và lòng người vẫn xa lạ
nếu có một khoảnh khắc nào vồn vã
cũng chỉ là vô tình

Chúng ta không là gì nên đừng mong đời sống sẽ đáp đền
những gặp gỡ bi thương là một phần nhẹ tênh của duyên số
tuyệt thực với niềm tin chỉ làm cho chúng ta nhiều thêm những đổ vỡ
và không có gì ngoài vài câu chuyện kể
kiểu giận hờn trẻ con

Những cái cây cũng phải đối diện với sóng gió mưa tuôn
huống chi con người phải nghe, phải nhìn và phải thấu hiểu
cả một chặng đường đời đôi khi gói lại trong một từ cam chịu
vì chúng ta đã luôn thiếu
một giây phút yêu thương mình

Sẽ không cần gì nữa nếu chúng ta nhìn thấy trong ánh mắt một chút
lung linh
được phản chiếu từ trái tim không nguyên vẹn
mỗi một nỗi đau đều là một lần vượt qua giới hạn
mà mình tin là mình xứng đáng
sau những trả giá nhọc nhằn

Không phải cảm ơn nhưng phải biết ơn chúng ta đã tự làm cho
đời mình những chiếc khăn
thấm ướt từng giọt mồ hôi rịn ra từ khóe mắt
rồi đem phơi trong tháng ngày mưa rơi nhiều hơn nắng
sợ một lần mình chợp mắt
là vĩnh viễn ngủ vùi

Hoa vẫn nở ở bên trời
và chúng ta sống vì mình mà thôi!

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)