Cảm giác mưa
Mẹ chia tôi phần quà mê mải
phần quà xao xuyến
phần quà trẻ dại
từ bấy tôi có những ngón tay không yên
những vòng tay nhức rỗng vào đêm
cảm giác mưa
Chép mấy cánh mai
thả vàng sông cũ
một hang hốc bất chợt
đen thẳm đường về
Bao năm còn những dấu chân vịt
áp trên bùn ngủ mê
cây dầm mưa đợi tôi
những chồi non ngẩn ngơ
cập bờ bóng tối
Sông nhỏ dần cạn dần
tôi như con cá bị châm điện
giãy giụa mù sương.
Tôi là cây và anh là tôi
Rồi một ngày, cây nói:
- tôi muốn bay lên nhưng không thể
rễ của tôi đã bám quá sâu
vào thói quen của đất
- Thói quen của đất là gì?
- Là giữ lại
yêu thương trang trải
quên mình
Làm sao tôi bay lên
dẫu trên cao ấy cõi thần tiên
Ở đâu cứ ở yên
đời có như câu hát
- “đêm mơ biệt phủ
ngày ngủ chuồng heo”
Cây ơi về đâu tôi theo
- tôi không về đâu cả
dưới chân toàn đá
vẫn giữ một quốc tịch này thôi
Ít ngọt ngào
nhiều cay đắng
dáng cây tôi mọc thẳng
bất chấp ngày mai thế nào
Những lỡ làng dù chậm hay mau
cứ bình thản đón
hãy tưới nước cho tôi
mỗi chiều mỗi sớm
hãy xích lại gần tôi
trong nắng hạn
hãy nhặt giùm tôi
những lá vàng chưa kịp rụng
Chúng ta là anh em, suốt đời là anh em
anh có chất cây tôi có chất người
ngày thanh xuân tôi thèm đi lang thang
còn anh ném thân vào khổ nạn
anh đã qua những rừng già im lặng
còn tôi qua vô lượng kiếp người
Tôi là cây và anh là tôi.
Trăng ngoài rẫy cũ
Ở rừng lâu tôi cũng giống người rừng
nhiều đêm lang thang ngoài rẫy cũ
người ta nói “bạn càng lâu càng quý”
rẫy cũ với tôi cũng vậy
Những đêm trăng rẫy cũ mờ sương
im lặng một dáng hình săng lẻ
còn tôi bóng nhỏ
nhìn bóng cây mơ màng
Không hái gì đào gì trong đêm
rẫy cũ gợi tôi lặn sâu vào kí ức
những hình ảnh thân yêu chập chờn hư thực
những lời im như ánh trăng
Ngót năm mươi năm vẫn còn cảm giác
tôi cùng rẫy cũ bóng lung lay
không chùa không sư không kinh kệ
chỉ một mình như thế
đăm đắm trăng nhìn phía ngọn cây.
VNQD