Nẩy lên những vòm xanh vảy bạc
Chưng cất hứng khởi ôm trọn những vùng trời
qua ô kính nắng ngời ngời trải trên biển mây nẩy bạc
đi qua vô tận
gần mười ngàn mét so với mặt nước biển
ta bơi trong cảm thụ
nội địa vút lên xanh trời, xanh đất, xanh biển,
xanh cả niềm hi vọng mới
đất đai bồi bãi
mây bồng bềnh
im nghe
rồi mùa xuân cũng về khởi lên nắng hồng
những chuyến bay nối liền
ta gặp nhau đâu đó
cà phê hẻm nhỏ
cà chớn gió
rồi bỗng thèm cà rem bên bùi nhùi rơm rạ
khóc một trận đã đời
cười một bụng hả hê
rồi nẩy lên những vồng yêu
bay mãi những miền xa
hẹn một giờ hạ cánh
em chợt cười mây xa
Gió bồng mây
trời ôm đất
ta đánh đu sanh tử
vậy mà yêu chốn này
vậy mà hẹn cỏ cây, đất đai, ghềnh đá…
vậy mà khắc vào núi đồi sóng biển
những bờ yêu dạt dào ngóng
chờ ở phía trăm năm
hẹn một giờ hạ cánh...
Nhé về…
Nhé về
rát gió tháng ba,
siêu mưa tháng bảy
giắt hoa tháng mười
Nhé về
từ thuở xinh tươi
đến khi héo úa vẫn người trăm năm
Nhé về
trống, mõ, chuông trầm
cho nhang khói gọi lời thầm vút không
Phải là em
phải tôi không
mắt nheo tóc bạc khởi lòng cỏ hoa
hồi nào là của người ta
bây giờ cũng của ta-bà bủa vây
Nhé về
bó lúa, củ khoai
ụ rơm hun khói
mắt cay trâu cày
nhé về nam, nữ… xưa nay
lược gương chải lại rồi bay về trời…
Ai còn ngồi
với
à ơi…
VNQD