Chị còn
Nấm mộ chị
Con thuyền nan đặt úp
Tre làng vun
Cát trắng nghĩa trang
Người đội trưởng thuyền nan
Bao lần thắng giặc trên sông,...
Bao lần bị thương
Chị sống dậy bằng niềm tin gửi theo người yêu nơi chiến trận
Miền Nam giải phóng
Ba lô tựa với ba lô
Đĩa tép rang, bó rau muống luộc
Búp vườn thở động bờ khuya...
Lại chiến tranh biên giới
Anh đi
Những trông ngóng vào ra lủi thủi
Chị thường giật mình mỗi khi ai gọi
Mỗi khi ai nhắc tên anh
Bao mùa lặn trăng
Gót chẻ rãnh khoai cán cào cán cuốc
Mong manh bến khát
Nhờ nhờ đêm bóng mui thuyền
Giờ bên nghĩa trang làng
Xanh vòm nắng trưa
Nấm mộ cát thuyền nan ru đưa
Chị còn
Cả dòng sông gió.
Ngọn khói
Thoạt tiên là ngọn khói
Rồi rõ dần con tàu chẻ hẻm núi đi ra
Ga xép cách làng tôi một cánh đồng
Ngọn khói vít mảng trời cong xuống
Ngày về không hẹn
Những người lính
Chuyến tàu nào phấp phỏng có các anh
Trẻ con. Dỗ dành
Ngọn khói ấy đưa các anh về lại
Thoảng khi con tàu khuất lấp
Bóng khoác ba lô choàng mảnh dù ngụy trang khỏa nắng
Từ quân trường, chiến trường xa lắm
Cả cánh đồng nón lá vẫy reo khát nhìn người lính
Ngày đi không hẹn
Hẻm núi chờ
Mắt nhớ xa xa
Ngọn khói để bầu trời nhỏ lại
Nhỏ mà đầy
Dài thêm đường tàu không đầu, không cuối
Tàu vẫn miệt mài chẻ hẻm núi đi ra
Tóc tôi hoe
Tóc tôi đen. Tóc tôi sương sớm
Tôi soi qua mắt mình sợi tóc
Khắp cánh đồng
Nón lá dâng lên.
VNQD