Chùm thơ dự thi của tác giả Nguyên Như

Thứ Ba, 17/05/2022 15:16

Vào mùa rừng cháy

Vừa vừa trăng
rề rà lịm lòng thung
chỉ một gió đằm trộn đỏ mặt trời
ai đốt nhỉ?

Tán muồng mẹ giấu nửa bóng gầy
thù thì ngực thác Len Gun
người cực lòng đón nắng
ngực thác chợt bạc rêu
ngực thác phải héo mình

Mẹ không biết làm bùa
cho mảnh vườn bừng nở búp non
mẹ đâu nghe được lời thần Jang lăn, thần Pô pin ea(1)
đất ngày một sạm, nước gầy vơi mạch nguồn

Từng tế bào hốc cây cụt ngọn
mùa khô đã vươn nửa trời
thòng thòng ba bốn rãnh đồi
mẹ vẫn lụi cụi dưới tán muồng
mắt âm ỉ
nhiều đám cháy

Nước mắt mẹ không còn
nhưng đã đốt kiệt ta.

--------

1. Hai vị thần sáng tạo ra đất và nước trong tín ngưỡng của người Ê đê.


Bên mộ ông nội

Một bức hình không có
Krông Nô - Đăk Nông
gần ba mươi năm nắm đuôi ngọn gió
nếp xương vỡ nơi sườn đồi nén con lại mùa đông xa lạ
chiều nay Lương Sơn...

Bóng ai
neo đáy ngày
ông đã thành bí mật trong tầng áo úa
búi cỏ vàng bố gọi là bố
thế thôi ư!

Ba đường khói run trời
quẩn quanh gương mộ
thêu nụ cười hiền hậu
con xin cầm tay ông giây phút
nhỏ nhoi...

Cây tre già vuốt lưng nhè nhẹ
ông đấy à
ông ơi!

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)