Chùm thơ dự thi của tác giả Nguyễn Biên

Thứ Ba, 03/05/2022 00:11

Đường làng

Đường làng xưa lát gạch nghiêng
Từ tay những cặp nên duyên góp vào
Đoạn trườn sát mép bờ ao
Quãng xuyên qua rặng xoan đào bờ sông

Chỗ qua vạt đậu mẹ trồng
Một đời nâng những gánh gồng... đường trơn
Ngoài kia mưa giận gió hờn
Có đâu vui vẻ được hơn nẻo về?

Con đường nặng nghĩa phu thê
Cũng mênh mông gió thói lề thổi qua
Lối đưa ngô lúa vào nhà
Lối mang hồn vía người ra ngoài đồng

Đường giờ đã đổ bê tông
Tuổi thơ quên cảnh rắn rồng lên mây
Tôi về chiều vắt ngang cây
Thấy bông kí ức rất gầy vừa rơi?

Mẹ chồng nàng dâu

Mẹ tôi nấu cỗ cúng bà
Đồ xôi từ ruộng hái hoa từ vườn
Nhớ người từ khói cây hương
Trần gian một sợi thiên đường một thưng

Làm dâu, ai cũng đã từng
Lấy chồng buộc bụng thắt lưng vì chồng
Con rồi, mà lại con đông
Bát cơm độn sắn nâu sồng vá vai

Chiến tranh loạn lạc kéo dài
Người nào cũng muốn con trai thật nhiều
Được mùa bát vẫn chiết yêu
Đói no khói bếp cuối chiều vẫn bay

Cần lao đọng cuối chân mày
Bàn chân phèn bãi bàn tay nhọ nồi
Mẹ tôi ngồi khấn bà tôi
Gập thân cò vạc vái đời bồ nông

Vợ, con rồi cũng mẹ chồng
Nối nhau lấp khoảng mênh mông thói lề.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)