Tấm dù của cha
Lần theo hơi ấm của cha
Còn đây trong tấm dù hoa bạc màu
Đất trời còn cạn mưa ngâu
Mà sao có một nỗi đau mãi đầy?
Mo cơm mẹ nắm chiều nay
Ấm lên dòng chữ nhớ ngày cha đi
Hàng dương đã mấy xuân thì
Nghiêng nghiêng bóng núi già đi mỗi ngày
Tấm dù lặng buốt lòng tay
Cha nằm đâu dưới đất này, hỡi cha?
Mỗi gần là một cách xa
Cách nhau nắm đất mà ra vô chừng
Dưới trời vẫn một trời chung
Nhớ mong thành nỗi muôn trùng nước non
Rừng thiêng mở những lối mòn
Người đi người ở vẫn còn tìm nhau.
Gửi Cao Bằng
Ngày ta đến Cao Bằng ngơ ngác gió
Ruộng bậc thang xanh mướt cữ đương thì
Búp lúa sớm thẹn thùng căng nhức sữa
Ngực đồi tròn thấp thỏm tiễn chiều đi
Ơi gòng phá(1) về đâu mà duyên thế?
Bắp chân thon thấp thoáng váy bung xòe
Địu thắm nhỏ nhấp nhô từng bậc dốc
Mặt trời hiền say ngủ tóc vàng hoe
Ngọn lúa lớn rủ bé con cùng lớn
Thương con chim mổ nắng vãi quanh đồi
Đợi nắng mọc lên bé còn say ngủ
Hẹn trĩu vàng hôm bé kịp thôi nôi
Miệng chúm chím như đòng non ngậm sữa
Lưng mẹ êm bên sóng lúa dập dềnh
Mặt trời nhỏ nép bên vòm ngực mẹ
Lưng chừng đồi dòng sữa cũng bập bênh
Ta khờ dại bước chân mình hóa lạ
Tim chưa run, chưa ngọng thế bao giờ
Xin cứ chậm, chiều ơi đừng trôi nữa
Mong một phép thần dắt ta lại ngày thơ!
--------
1. Khăn đội đầu của phụ nữ Dao Đỏ ở Cao Bằng.
VNQD