Thơ của Doãn Thị Ngọc Bạch

Thứ Tư, 04/12/2024 14:31

Một chút Hội An

Súng hồng súng tím súng vàng
Cổ thành nghèn nghẹn cung đàn chiều nay
Cuộc người vướng thế cờ vây
Ao làng nho nhỏ dâng đầy sắc hương

Ngàn năm chẳng khỏi vô thường
Trăm năm nào trách tơ vương lỡ thì
Xênh xang võng tía lọng che
Hình như cô Tấm mới về qua đây?

Tơ tằm phơ phất chân mây
Áo the bao đũi lưng gầy bà tôi...
Nếu mà kéo sợi mồ hôi
Tơ người phủ kín mấy trời Hội An!


Có một ông già trên hè phố

Ngồi trên một chiếc ghế nhỏ xíu
Lả tả nắng sương mái tóc
Mắt nhìn khe khẽ
Ông vừa bước ra từ câu chuyện nàng Bạch Tuyết
Cộng mình vào cổ kính Hội An?

Dịu dàng những cánh hoa đậu trên đá lát
Kể về những quả non bụ bẫm đầu cành
Nhiều tà áo nhẹ hơn cánh bướm
Bay trong hương phù sa thơm mát sông Hoài...

Hun hút ngõ rêu
Chùa Cầu trầm mặc
Những ống kính đi qua chẳng ngoái góc vỉa hè
Ống kính nào chụp ngược những ngày xưa?

Mùa chỉ hoa thôi
Hoa chưa thành quả
Những mùa hoa thăm thẳm cõi người già
Ông ngồi với mùa hoa thanh xuân
Thành phố thanh xuân vẫn phong rêu từng sợi tóc

Rồi một ngày...
Một ngày kia
Hoa mệt rơi về cội
Hương bay quanh ghế nhỏ
Có thấy ấm hơi người?

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Nguyên mẫu của tôi là những người đã phất cao cờ hồng tháng Tám năm 1945

Nguyên mẫu của tôi là những người đã phất cao cờ hồng tháng Tám năm 1945

Là người đi dọc biên giới phía Bắc, tôi có thế mạnh khi hình dung, mở ra không gian của giai đoạn lịch sử đó... (PHẠM VÂN ANH)

Các nguyên mẫu trong "Trăng lên"

Các nguyên mẫu trong "Trăng lên"

Cụ đã kể cho tôi nghe về cuộc đời của mình. Cụ nguyên là một võ sư. Cuộc đời cụ có thể viết thành một thiên tiểu thuyết... (THẾ ĐỨC)

Từ những ánh sao đơn lẻ

Từ những ánh sao đơn lẻ

Năm 2023 với tôi được đánh dấu bằng những chuyến đi ý nghĩa, ý nghĩa với trải nghiệm của một người viết và ý nghĩa đối với chính việc viết... (NGUYỄN XUÂN THỦY)

Người cựu binh chiến trường K

Người cựu binh chiến trường K

Tôi luôn bị ám ảnh bởi những mảnh xước của chiến tranh, đó là sự khốc liệt nơi chiến trường, là người lính trở về với cuộc sống đời thường và nỗi niềm nơi hậu phương. (BÙI TUẤN MINH)