Cổ tự
Thả từng câu rêu mềm bậc đá
trải lời chim thong thả nhịp non ngàn
từng bóng nắng loang nỗi niềm cô tịch
gió mười phương thơm thoảng phiến u lan
Chân bước chậm để nghe từng giọt lá
giọt kinh văn rơi xuống từ trời
kinh không chữ từng phút giây biến ảo
người tìm gì ở phía xa xôi
Từng bậc lên để hay mình bé lại
ngửa mặt trông vòi vọi non xanh
hãy ngồi xuống để biết mình là đá
đã mòn từ tiền kiếp mù tăm
Từng bước sóng âm âm lời cổ tự
trong đá kia có tiếng biển rì rào
xanh đã biếc giữa trập trùng xám bạc
hạt muối người thôi mặn với xưa sau.
Bóc tách
Cánh đồng cởi áo sương mù
khởi đầu mùa gieo
năm ngón khô nâng mặt trời chui ra từ vỏ trứng
Đêm qua một tiếng rơi
như tiếng nỗi đau nứt vỏ
ngày lên ngỡ ngàng
người họa sĩ lỡ tay đánh rơi bình mực đang pha dở
xanh loang
Giàn thiên lí trơ trụi chú ốc sên ngao du
chú ở đâu trong suốt mùa đông
bây giờ nhấm nháp từng cọng nắng
cuộc bóc tách tột cùng cõi đất
làm nên mùa xuân
Người còn khoác chiếc áo năm trước
ngồi bên cửa sổ
tách trà ủ hương ngày cũ
làn khói mang hình chiếc lá
vỡ tiếng cười lảnh lót
bầy trẻ chơi ngoài sân.
VNQD