Phiến khúc mùa
Cúi nhặt tàn sen
thơm sót lòng tay
chỉ mùi hương không phai nhạt
neo đọng tháng ngày
Bầy chim rời đi
sau khi hát kiệt cùng khúc hoan ca mùa hạ
trên cây chiếc tổ gió nhắc không nguôi những đôi cánh khát
viên gạch nằm nghe trong từng thớ thời gian tiếng sẻ
có hai người yêu và chia tay khi mùa thu chưa tới
tay này tự nắm tay kia
nghe heo may trổ dưới làn da
Có những loài đi một đời không chạm được mùa thu
phiến khúc mùa là những vọng âm đứt quãng
đường chỉ tay không nói gì về bất chợt
khi mặt trời đặt lên cánh sen một nụ hôn.
Sông chiều
Nơi bốn mùa gặp nhau hợp nên bãi bờ
mọc lên cỏ
mọc lên cánh chuồn
mây ngụ lòng sông cá quẫy đáy sông
đỏ mặt trời treo ngọn lau mềm
lưỡi cày vỡ ra giống người trơ trụi
Liềm ứa năm ngón hoang sử ngái thơm
bò nghển cổ nhai không vội vàng
một vạt ráng chiều
mây không vội
sông không vội
đi và trôi
Sông chảy đến đâu người mọc đến đó
rồi người quên về
sông vẫn bãi bờ cánh chuồn bóng chim an trú
mây vẫn lòng sông cá vẫn đáy sông
một mai người tìm về khóc
vỗ về sông chảy hai vai
Tôi đi dọc chiều cạn lau chuốt gió
rì rầm cỏ
kể một ngày không còn sông.
VNQD