Bác thợ rèn làng tôi
Quai búa rền vang vồng ngực nở
Mồ hôi tua tủa, trắng râu phơi
Áo chiến trường, thơm trong hòm gỗ
Say nghề rèn giũa, lão bảy mươi
Thuở ấy chiến trường cùng đội ngũ
Mưa đạn, sốt rừng, súng trên lưng
Về làng, cơm áo, bễ than đỏ
Tai còn ngóng gió cuối rừng xa
Lửa cười, xưa lính chăm rèn giũa
Nay về rèn giũa thứ cùn mòn
Cựu lính sức dư rền tiếng búa
Dao, cuốc, hái, liềm đỡ bà con
Ngày vui lại diện quân phục cũ
Vải bạc thời gian, chỉ mòn sờn
Bạn lính ôm nhau, cười ngất ngú
Vẫn mày tao bạn thuở Trường Sơn...
Gửi em bé Phù Lá
Đủ sáu mùa ngô Tải Phủ vào lớp một
Vai đeo sách, lưng cõng em Tải Phéng
Bàn chân nhỏ lách qua từng hõm đá
Sương vô tư dâng trắng Tả Gia Khâu
Em gái bên anh lúc ngủ khi chơi
Lớp một thường khi có vài chỗ trống
Điểm trường nhỏ giữa mênh mông núi rộng
Nét chữ đầu đời, nét phấn trắng như sương
Tôi ngắm các em quặn thắt yêu thương
Không cõng em tới trường Phủ phải xa lớp học
Bố mẹ lên núi cao gieo mùa ăn, mùa mặc
Mưa nắng thất thường nơi phên giậu vùng biên
Cô giáo đang giảng bài
Tải Phéng đã ngủ yên
Tải Phủ cặm cụi tay ghì trên bảng viết
Dọc dải biên cương thơ nói sao cho hết
Những nhọc nhằn cho con chữ vùng cao…
VNQD