Thơ của Nguyễn Minh Đức

Thứ Hai, 21/08/2023 14:03

Nụ cười của mẹ

Tôi vào bộ đội
mẹ nói tôi giống cha những lần vội ghé về thăm
mà còn nợ mái nhà gianh mỗi năm hai lần dọi lại
mẹ chưa khi nào nhắc phải trả cho xong

Cây cau ngày xưa ngoại trồng
thân cao vút xù xì mốc thếch
chùm quả đến mùa vẫn treo vào trời biếc
mẹ thường ngồi dưới gốc ngước nhìn lên

Cha nằm lại chiến trường lúc tiếng súng đã im
miệng mãi cười khi về nằm chung hàng cùng đồng đội
gió ngàn lần thổi lui thổi tới
chẳng thổi lời nào vào tai, rằng cha đã nợ mẹ những gì

Mỗi dịp nghỉ phép, tôi về quê
giại lại mái nhà, vun giàn trầu giúp mẹ
ngọn cau già vẫn đơm đầy tiếng sẻ
nhớ ngoại hồi nào vãi thóc gọi chim ăn

Tôi đi tìm vôi quệt trắng lá trầu xanh
bổ trái cau làm ba đặt vào cơi dâng người cao vút
thấy mẹ cười thay vì rơi hai hàng nước mắt
chiến tranh qua lâu rồi, sao không thấy ai đo hết được niềm thương.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)