Nụ cười của mẹ
Tôi vào bộ đội
mẹ nói tôi giống cha những lần vội ghé về thăm
mà còn nợ mái nhà gianh mỗi năm hai lần dọi lại
mẹ chưa khi nào nhắc phải trả cho xong
Cây cau ngày xưa ngoại trồng
thân cao vút xù xì mốc thếch
chùm quả đến mùa vẫn treo vào trời biếc
mẹ thường ngồi dưới gốc ngước nhìn lên
Cha nằm lại chiến trường lúc tiếng súng đã im
miệng mãi cười khi về nằm chung hàng cùng đồng đội
gió ngàn lần thổi lui thổi tới
chẳng thổi lời nào vào tai, rằng cha đã nợ mẹ những gì
Mỗi dịp nghỉ phép, tôi về quê
giại lại mái nhà, vun giàn trầu giúp mẹ
ngọn cau già vẫn đơm đầy tiếng sẻ
nhớ ngoại hồi nào vãi thóc gọi chim ăn
Tôi đi tìm vôi quệt trắng lá trầu xanh
bổ trái cau làm ba đặt vào cơi dâng người cao vút
thấy mẹ cười thay vì rơi hai hàng nước mắt
chiến tranh qua lâu rồi, sao không thấy ai đo hết được niềm thương.
VNQD