Thơ của Nguyễn Thụy Anh

Thứ Năm, 26/12/2024 13:50

Đêm Trường Sa

Đêm Trường Sa
Có một người nói mớ
Gọi cái tên từng giấu đáy sâu xa
Một người nhắc thầm câu chuyện đã qua
Người mơ những điều sắp tới
Trăng đã mọc, phía chân trời xa vợi
Anh lính gác đêm nay mắt ngợp bóng trăng xanh
Hoa bàng vuông lấp lánh ánh lân tinh
Mỗi sợi sáng một lời âu yếm nhắc
Quầng sáng rộng cho cái nhìn thật sắc
Xé màn đêm
Dõi tìm sóng nước
Nham hiểm thả neo rình rập suốt đêm ngày

Đêm Trường Sa
Các em bé ngủ say
Thầy giáo vẫn ngồi bên trang giấy
Viết những dòng yêu thương
Nghe sóng hát lời trùng dương

Gió nặng muối chạm vai áo lính
Biển thở ì ầm
Cá quẫy tanh tanh
Tiếng quả khô tách vỏ trên cành
Quả bàng xanh vẫn băn khoăn chuyện vuông tròn
Đời lính vuông
Đến tấm chăn cũng cần vuông vắn
Cho tất cả được tròn êm mềm mại
Chuông chùa ngân tiếng dài vang vọng mãi
Giữa biển trời tha thiết của ta…


Mộc lan

Bung nở lộng lẫy
Che rợp bầu trời
Đầm đìa mặt đất
Gió về lả lơi

Mỗi bước chân người một đời hoa nở
Mỗi lời yêu thương một lần rạng rỡ
Chọn tin hết lòng chọn nở tận cùng
Thắp sáng đêm hồng tình hoá hư không

Ta đã bên nhau qua một mùa đông
Em có thật em không hay chỉ hơi giá buốt?
Anh lắng nghe mình thấy nhói nơi đâu
Là nỗi đau sâu là em đã tới

Xuân về anh hẹn gặp mộc lan
Ngỡ có được nhau nụ cười mê hoặc
Chỉ là bóng em chập chờn trước mắt
Em không có trên đời, em ở lại trong anh.


Cô Tô khúc giao mùa...

Lơ lửng Cô Tô
Buông mình trên biển, lắng nhìn trời một màu không chia cắt
Ta mới thấy vết đục mờ của mắt mình
Những con tính rối ren của lòng mình
Những cơn đau thắt
Của tâm hồn đô thị ngổn ngang
Thấy bàn tay mình đầy bụi
Lời ta nói với nhau tan nát vô tình

Những giấc mơ nguyên sinh
Chỉ nơi này bỗng một ngày bừng tỉnh
Khi hơi thở mát rượi của rừng chạm vào môi má
Sau một ngàn năm lạnh nhạt
Ta bối rối nhận nụ hôn giao mùa
Một vệt chì lướt qua bầu trời
Đại ngàn rùng mình nghe lời gọi
Nước mắt cũng ngọt lành đổ xuống hồ Trường Xuân...

Chỉ nơi này
Em mơ anh gọi em lời biển
Mơ tình ta không vẩn đục rã rời
Mơ tha thiết con nhím gai nhẫn nại
Trong cuộc đi làm đau đớn chính mình
Đến tận cùng xa xót lòng sâu...

Ta đã ở đâu?
Từng ấy năm giờ nhìn nhau thấy lạ
Về đây anh, ta sẽ là mình
Trời Cô Tô mắt trong veo trở lại
Biển Cô Tô làm vết thương lành miệng
Gió Cô Tô mời hát khúc giao mùa...

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)