Thơ của Trần Bạch Diệp

Thứ Sáu, 15/03/2024 09:09

Xóm bên đồi

Những ngôi nhà nơi đây không bao giờ đóng cửa
Trông ra bậc thang quanh co xanh xanh
Mở ra màn sương chiều buồn tênh

Ngọn gió tháng Chạp về ngang cánh đồng
Se se ao trong vườn hiu hiu khói
Con đường già nua cong cong lưng ngoại
Ơi đàn dế cỏ gà cỏ ống
Ơi tóc bím áo hoa chiều mưa trưa nắng
Mưa ướt mắt mẹ tôi
Mưa chi lắm mưa ơi...

Mưa ướt lưng ong kể chuyện ngày xưa vai nhỏ dù hoa
Những người đàn bà xóm đồi nhớ chồng thắt chéo dù hoa
Cho những người đàn ông đi xa nhớ hẹn mà về
Cửa ngôi làng không bao giờ đóng

Tháng Chạp men đất nồng nàn
Đồng hoa cải ngăn ngắt triền đê
Mẹ nhớ tóc mây ngại ngần mùa cơm mới cha về
Những đứa con gái con trai
Hẹn hò nhau một nong trăng thơm cỏ mật
Những ngọn đồi cong cong bàn tay úp

Thung lũng như chiếc đãy hoa kí ức
Giữ lại tiếng sáo diều ngày hạ
Giữ lại mùi hương nấm mối nấm tràm thơm suốt mùa đông
Người xóm đồi muốn làm lành vết thương nên trồng cây trồng hoa
Tháp lá non mở ra những chiếc tổ chim
Chúng ta không cần thêm nỗi buồn nào nữa!

Chiều cuối năm
Cha thắp ngọn nhang về phía đồi cây mịt mù mưa
Những đứa con lưu lạc phương xa
Nhớ xóm nhỏ mà về!

Thời gian

Chiếc đồng hồ quả lắc màu bạc
Anh từng là cậu bé nhón chân treo bên cửa sổ
Phòng khách cũ nhìn ra bưu điện trung tâm
Là chiếc đồng hồ thứ năm của chúng ta
Lệch hai nhịp với tiếng chuông nhà thờ
Cha nói

Ngôi nhà hơn bảy mươi năm tuổi
Có tiếng trẻ thơ cả giọng ho khàn đục của người già
Ngày nàng về làm dâu
Ba xếp một chiếc ghế băng cho bọn trẻ đếm sao
Một chiều cuối năm
Chúng ùa về
Như những thiên thần
Thèm nghe một khúc ru
Trong phòng khách cũ ngó ra bưu điện

Nàng vẫn nghe
Từng đêm
Tiếng bộ dây bộ gõ
Chậm rãi mềm mại
Khoe bản nhạc của nó
Bền vững những vòng quay
Mọi thứ dường đang thở
Những cơn mưa đầu mùa lá vàng rối rít bay
Người đến lại đi
Mỗi con đường là một dòng sông
Hướng về nơi nào đó
Bất kể nhận lấy điều gì đó

Thời gian nhẫn nại xoá nhoà và ghi chép
Chiếc ghế cô đơn suốt cả mùa đông
Đồng hồ vẫn lệch nhịp chuông nhà thờ
Nàng nói:
- Nhưng
Chúng ta chẳng phải lo sợ những bất ngờ
Cũng không cần nghĩ cách thay đổi quyền năng của kí ức.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)