Thơ của Trịnh Công Lộc

Thứ Bảy, 09/03/2024 08:36

Nhận ra mình rõ hơn

Hải Phòng, muốn đi chậm lại
Điềm tĩnh khung trời cao, xa
Để nhận ra Hồng Bàng, An Dương, Ngã Sáu
Dòng chảy rõ hơn cả lúc tan tầm
Rồi lay thức cùng đêm sông Cấm
Hàng Kênh, Tam Bạc chong đèn
Thành phố, cánh bay mải miết
Đường bay rõ hơn

Tháng chín Đồ Sơn hết mùa phượng đỏ
Sao em còn thắm môi son
Những con đường phẳng
Phóng tầm mắt đại dương
Đồ Sơn, bức trường thành
Càng nhận giữa cuồng phong dữ dội
Theo tiếng còi tàu vang xa
Hải âu mang bình yên trên cánh mỏng
Cõng lên muôn dặm đường khơi

Hải Phòng, muốn chậm thêm chút nữa
Để nhận ra mình rõ hơn
Đối mặt với bộn bề tầm tã
Những cơn đói việc làm
Cồn cào gan ruột
Con mãnh thú môi trường
Hoành hành, chợ - sông - bến - phố
Sự yếu hèn phải đại tu
Cây sợ gió, u mê phải có thêm cây mới
Rộng mở thành đức tin…

Hải Phòng, còn muốn chậm thêm
Để nhận ra mình rõ hơn
Đá và nước nên duyên trời đất
Lung linh viên ngọc mặt trời

Rồi Cát Bà, sẽ đưa biển đến đâu
Những vòng tay đại dương thêm chặt
Bài hát dâng thành chân trời
Có phải Hải Phòng
xây chiến lũy xa xôi

Tôi vẫn muốn chậm thêm chút nữa
Nhận ra mình thêm rõ hơn
Hải Phòng hào phóng và bao dung
Kề vai trùng sóng đại dương.

Cây nghĩa trang

Đất nước sau chiến tranh, một phần còn lại
Những nghĩa trang liệt sĩ dựng lên
Cây bia mộ đứng theo hàng tăm tắp
Mùa qua mùa, cây lại mọc thêm

Các anh về đây từ khắp mọi miền
Cây bia mộ vẫn đơm hoa, kết trái
Hoa trái chín không mấy ai nỡ hái
Còn muốn thơm vào đất các anh nằm

Cây mang về từ khắp ngả Bắc Nam
Đi đánh giặc khát từng tin chiến thắng
Cây mộ chí khát cả mưa và nắng
Khát rưng rưng từng gốc nghĩa trang này

Cây nghĩa trang mọc trắng nghĩa trang
Theo những ngôi sao sáng bừng mặt đất
Mỗi mộ chí, một cây di tích
Cây mọc lên, tỏa bóng nhân gian

Cây mộ chí không mang thân gỗ
Thân lại mang hồn cốt linh thiêng
Loài cây ấy không đất, rừng nào có
Sẽ tốt tươi hơn mọi cây rừng.


Mây Ma Lù Thàng

Như từ núi thổi lên
Mây phủ kín đường
Lối mòn,
còn như sợi chỉ
Còn như chiếc kim khâu
Thêu nên thảm rừng rực rỡ
Choàng vai thăm thẳm vùng biên…

Xa mờ xa, bất chợt
Nét môi cười thoáng qua
Cũng thành nét cây, nét sông, nét suối…
Nét người…


Lai Châu, rét cắn cây, cắn đất
Ma Lù Thàng mây ẩn
Muốn che lấp mặt người

Nhưng đôi mắt,
Mây làm sao che được
Đường biên
tăm tắp nhìn!

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)