Thơ của Trần Nhật Minh

Thứ Ba, 12/03/2024 15:10

Sài Gòn

Sài Gòn buộc tôi vào ngọn gió
Thổi tôi bay ngang dọc những con đường
Những con đường giấu kín vết thương

Sài Gòn nhuộm tôi vào màu nắng
Sáng mênh mang từng nhịp phố dài
Cây lá gọi nhau những mùa tình ái

Nắng tràn lồng lộng
Gió lướt trên sông
Phố trong veo sạch bong hơi thở
Nơi đám đông rực lửa
Mình tôi ngồi đợi hoàng hôn
Bên li bia sánh màu của nắng
Giữa ngổn ngang bàn ghế
Và người
Tiếng chạm li tiễn một ngày sắp tắt
Tôi giấu tôi vào những môi cười

Bàn bên đôi trai gái vừa chớm đôi mươi
Buộc vào nhau rối từng khoảnh khắc
Mặc chuyến xe cuối cùng nhích vào ngày mới
Mặc lao xao sông vắng đêm trôi

Sài Gòn buộc tôi vào ngọn gió
Chở tôi qua ngày tháng năm dài
Hun hút thẳm sâu lòng con hẻm cũ
Đủ ngân lên tiếng gọi ban đầu
Tôi như chiếc neo tìm bến
Sài Gòn thả vào từng nỗi nông sâu…

Pha Đin

Dốc nghiêng ào ạt gió
Đất và trời giao hoan
Bếp hồi sinh lửa đỏ
Rượu pha sương nồng nàn

Hẹn một mùa tri kỉ
Trên nẻo ngút ngàn mây
Núi thênh thang mở lối
Cho lòng nhau sum vầy

Chưa chiều đêm đã tới
Chưa say rượu đã vơi
Nhớ thương nào cho cạn
Trên bờ sương trông vời

Người quên dành ta nhớ
Người thực để ta mơ
Dốc dài theo ngọn gió
Thổi về nhau xa mờ…

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)