Biên giới
Em cười lên khi chiều đã đầy
tháng ba trở lại trong tiếng đùa trẻ nhỏ
những làn bụi chưa chạm vào anh đã thành nỗi nhớ
bay la đà tìm những ngọn đèn…
Anh tìm về đôi cánh chim quen
đang mê ngủ giữa sắc hồng sắc đỏ
dưới bóng ô môi người đàn ông kéo vó
tấm lưới nghèo ánh bạc mảnh buồn
Chẳng biết nói gì
khi bóng tối dần buông
lòng xao động trước ánh đèn thao thức
ngọn sông trăng thả dấu chân hư thực
dẫn anh về hoài niệm xa mờ…
Anh trả về đêm vài câu hỏi nhỏ
người lính mỉm cười lặng lẽ bước đi
nơi anh đến giấc mơ nào chưa ngủ
đang ngợi ca trong tiếng gió rầm rì
Đang thức đợi niềm vui ánh đỏ
nơi góc trời màu hoa vẫn sinh sôi
người lính trẻ vẫn miệt mài tay súng
giữ bình yên trong mắt trẻ rạng ngời.
Sáng nay
Những con tàu trôi trên sông Sài Gòn
qua cánh đồng hướng dương
rực rỡ một lần để kết lại một mùa
Tôi nghe những khát vọng tươi mới
vẫn bay lên vào mỗi sớm mai
trong thành phố vẫn còn nhiều tiếng chim, tiếng lá
trò chuyện cùng nhau giữa những tòa nhà
Nơi người bán thỏ vẫn đến đúng giờ
ở ngã tư nhiều bóng mát
những con thỏ nhởn nhơ mang bộ lông đen, trắng
chúng giấu điều gì trong đôi mắt trong?
Người anh nói gì
mà nắng vỡ mênh mông
rơi xuống những tờ báo thơm mùi hoài niệm
những dòng chữ kể nhiều câu chuyện
nằm im, mơ ngủ
như dạt ngoài nhịp sống sinh sôi
Trong sáng nay nắng gió bềnh bồng
tôi nghĩ về cuộc hẹn
với những cánh kèn hồng đã bung nở bên sông.
Chợ cũ
Những cánh chim bay ra từ căn nhà ngói sẫm
như thả vào ngày bao vết cổ xưa
nắng đã lên từ phía sông Vàm Cỏ Tây
nhẹ nhàng như câu hát
Lời chào mời đã cũ
níu chân người hi vọng xa xôi
những bó rau xanh nằm bên lũ cá
mắt chúng mang vẻ đẹp không lời
Có người đã rời đi
không mang gì ngoài kỉ niệm
người ở lại mà như tan biến
ngủ quên trong chiều dần vắng hơi người
Có người vẫn yêu từng lối nhỏ
gọi tên Vũng Gù trong một cơn mơ
nghe tiếng nói cười vang vang dưới bến
hương vị đồng bằng dựng lại tuổi thơ
Có người ngại ngần mua về ánh mắt
buổi sáng một ngày nắng gió chan đầy
Có người nghĩ tim mình như mảng vôi cũ
vỡ âm thầm đâu hay.
VNQD