Cánh đồng Mường Thanh
Mẹ ủ hạt mầm từ hơi ấm lòng tay
gieo xuống cánh đồng hi vọng
thương con cò vay niềm tin để sống
đôi cánh gầy mài mỏng vạt hoàng hôn...
Đồng Mường Thanh như gót mẹ mùa đông
in ngổn ngang trăm đường nẻ nứt
từng hạt giống khẽ trở mình thổn thức
khoác màu xanh lành sẹo dấu chân trần...
Sương
gió
nắng
mưa
lặng lẽ xoay vần
qua mùa lũ, sang mùa hạn hán
giọt mồ hôi trên mắt buồn vơi cạn
lúa tốt dần, lưng mẹ còng thêm...
Con thả ước mơ từ những cánh diều êm
kí ức ngược miền tuổi thơ bỏ ngỏ
chợt dỗi hờn con tép riu bé nhỏ
ngủ quên trong dấu chân mẹ trên đồng...
Hát cho người cũ
Người đi như xoáy gió
dốc chín khoanh con ngựa trắng lạc đường
gốc lềnh si, chiều chiều, em đứng đó
hát cho người, em vẫn còn thương...
Tiếng hát bay lên đỉnh núi Xá Nhè
tiếng hát bay về cổng trời mây phủ
núi mệt rồi, núi nghiêng đầu ngủ
mây mỏi rồi, mây chẳng buồn trôi...
Em cũng mỏi, nước mắt em rơi
hoa mỏi không, sao hoa rụng cánh?
sợi lanh rối thương khung cửi lạnh
người đi rồi, em dệt áo cho ai?
Mái nhà em, cỏ mọc xanh rờn
hàng rào đá, lỗ hổng chưa liền sẹo
em chẳng rõ quả pao tròn hay méo
người đi rồi, em biết ném cho ai?
Gốc lềnh si, em đứng đó, chiều chiều
dốc chín khoanh lượn vòng mải miết
như xoáy gió, người đi biền biệt
người đi rồi, em sẽ hát cho ai?
VNQD