TRẦN QUỐC TOÀN Sinh năm 1992 Quê: Tuy Phước, Bình Định Hiện sống và làm việc tại Bình Định “Viết là sự dẫn gợi về thế giới theo cách riêng của mình. Thơ giúp tôi truyền tải thông điệp về cuộc sống cùng những quan niệm thẩm mĩ. Trong mỗi sáng tác, tôi muốn tạo nên sự cân bằng giữa truyền thống và hiện đại cho phù hợp, gần gụi với suy tư, trăn trở của mình”. |
Khi nghĩ về mẹ
Khi trở về với bóng đêm tịch mịch
tôi ôm nỗi buồn kiếp kiếp
ôn lại những hình hài của tôi
tháng bảy cũng rợn người
Vì biết đâu xa xưa tôi là ma trong một lâu đài ẩm mục
hoặc là rêu hoang bám cơn gió giữa mùa đông
mùa đông từ lòng tối tăm ở một đất nước xa xôi
ở đó những người nô lệ chết không chiếu đắp
chết trên xác sói đồng hoang
Và ở một tương lai một bến bờ nước trôi dạt
có thể tôi đã là trầm tích dưới chân những con cá biết nói
hoặc là đống lửa trong điệu múa sa mạc
vầng trăng bị mẻ một nửa khuyết đêm
tháng bảy tôi nghe tôi và bầy người lang thang đang đi trên những nỗi buồn
của người còn sống
họ còn buồn bã hơn kiếp ma
trái tim không còn lửa người
Tháng bảy ai đó ngược xuôi rong chơi
lá thì buồn thu, mùa của nước mưa trắng đọng trên ngói đỏ
có ai đó đã khóc trong đêm
mơ trong đêm
và lặng lẽ viết vào giấc mơ nỗi buồn của mẹ
mẹ ta đã lặng lẽ im bóng tự bao giờ
Tháng bảy con chim sẻ được phóng thích vào bầu trời
tôi về thổ mộ
tôi đọc được từ tâm thức nhà sư đang im lìm mắt ngó hư vô
tiếng chuông kia có đến được với mẹ ta
hay mẹ ta đang vọng chuông vào gió thoảng
mây trắng từng bông
mây là tâm hồn mẹ
Nhà sư trẻ thơ
nhà sư cũng cài hoa trong tâm tưởng
vì cứ ngỡ mình còn bé
khi nghĩ về mẹ.
Đêm sẽ làm đầy trí nhớ
Chiếc váy này, có phải của chiều mưa
đọng bóng hoa
dưới mái nhà cỏ hát
Tiếng loài quạ đêm
hay tiếng của chiếc hài thế kỉ
ngày không mộng mị
Lòng tôi là ánh sáng của sương
em chạm vào
buồn xưa chưa tan
mà thêm hao gầy đêm biện thuyết
Với những ảnh hình tơi tả
gợi chiếc áo kết bằng lá núi
tôi vui ngày đầu đi chăn bò
và hoài mộng về thế giới
Ngôi nhà giữa trời mưa
là chiếc áo tơi kết bằng lá núi
tôi thức dậy lúc ba giờ sáng
sau tiếng rống sung sướng của bò cái
dùng áo tơi làm tã lót cho bò con vừa sinh ra
đứa trẻ ngày xưa kéo tôi về với ngàn năm lúa nước
nơi người đã gieo những hạt giống thần
Mọc len vào kí ức tôi
những tin tức về một ngôi làng
làm tôi thấy thế giới rõ hơn
Chim khưu có hót nữa vườn đêm
chiếc váy này, tháng sáu bông vải có phiên chợ nào nữa
để tôi tìm về kết thêm chiếc cúc áo kí ức
Có thể
đêm sẽ làm đầy trí nhớ…
Hồi chuông kí ức
Khi đàn chim bay về vườn cũ
cánh cửa vọng âm
thuở bà còn sống
trưa nào tiếng chim cũng đầy ắp giấc mơ
Từ khi bà mất
khu vườn chỉ còn những lùm cây dại
nhà vắng người
thời gian xa ngái
trở về lúc lũ chim đã bay đi tìm trái ngọt bên kia sông
Muốn nuôi tiếng chim trời
thì vườn phải đầy cây và hoa quả
bà dặn dò con cháu từng người
không một bài hát nào hồn nhiên như tiếng chim
Giờ mộ bà gió mùa thổi lạnh
tôi nhớ khu vườn bà gieo âm thanh của tình thương
thứ âm thanh đã nuôi hồn tôi, cùng thiên nhiên lớn dậy
Tôi nhớ bầy chim trong khu vườn bà chăm sóc
khi linh hồn thời gian đang rung lên những hồi chuông kí ức...
VNQD