Ngày không bình thường

Thứ Năm, 16/01/2020 08:37

Là lính lái xe, tôi đã đi qua hàng ngàn cánh rừng, tắm ở hàng ngàn dòng suối và đương nhiên cũng nhận hàng chục trận bom, rốc két, 40 li, 20 li. Địa danh trong truyện là một trọng điểm có thật thuộc Binh trạm 32 nổi tiếng ác liệt: Văng Mu. Có người bảo tôi nghịch mà lấy cái tên đó. Không phải. Văng Mu, Tha Mé, Phủ Kiều, sâu trong tỉnh Savannakhet nước Lào... là những trọng điểm không nơi nào ác liệt hơn. Mỗi ngày hứng vài chục trận bom đạn là thường.
Tôi được nhiều lộc ở truyện ngắn này. Nội dung có thật, có tưởng tượng thêm. Nhưng ngày ấy, người lính sống đẹp như vậy. Người viết không hề tô vẽ như một số người quan niệm. Tôi đã được Bộ tư lệnh Thông tin trao tặng phẩm; được giải Nhì trong cuộc thi truyện ngắn của Tạp chí Văn nghệ Quân đội; được nhà văn Nguyễn Minh Châu chú ý và đưa vào bài viết tình huống truyện ngắn. Nhà xuất bản Thế giới đã dịch ra các thứ tiếng Nga, Pháp, Anh, Tây Ban Nha, cùng Thái Bá Lợi và được bố tôi (một lão thành cách mạng) đọc từ bản tiếng Pháp, dịch lại:
Ngày không bình thường là ngày không giống những ngày khác. Thế thôi, chiến tranh là thế, tất cả trong nhịp sống không bình thường.
Nhà văn PHẠM HOA

 

Trời đã sắp sáng. Bạo biết thế vì cơ đ thức được một lúc lâu. Đêm qua, Bạo bồn chồn như đứa trẻ ngủ trong đêm ba mươi tết, chỉ thấp thỏm mong trời mau sáng. Một loạt bom xa xa làm cô chợt tỉnh. Từ lúc đó, Bạo không nhắm mắt được nữa. Cô nằm im một lát mới nhỏm dậy. Căn nhà hầm tối đen như trong hộp, râm ran tiếng ngáy của đồng đội. Cô rón rén bước ra cửa.
Bên ngoài, trời sáng lờ mờ mát lạnh. Bạo cảm thấy tỉnh táo và khỏe khoắn. Một cảm xúc háo hức là lạ. Cô muốn chạy vù ra sân. Muốn gọi tất cả mọi người dậy. Bạo dừng lại ngắm những giọt sương đang từ từ trịn hạt. Lúc quay vào nấu cơm ăn sáng, cô đụng đổ cây đèn, rồi lại đụng đổ cả chiếc xoong đựng nước uống trn bn. Cơ phì cười vì sự vơ ý của mình.
Sạp nằm có tiếng cựa mình. Chị Thành quát:
- Đứa nào đấy?
Bạo bịt miệng cười:
- Em đây.
Một lát sau, ở góc hầm có ánh lửa cháy bập bng. Khơng ring gì Bạo, ngay sau đó, các cô gái khác đều trở dậy cả. Mới năm giờ sáng, họ dậy sớm hơn mọi khi. Căn nhà hầm nhộn nhịp, chứa đựng vẻ khác thường.
Đó là một buổi sớm của ngày hai mươi - ngày không bình thường của tiểu đội thông tin trên đèo Văng Mu, chốt điểm cao trên một ngàn mét. Là ngày vui của các cô gái. Hôm nay, họ sẽ nhận được thư nhà, thư bè bạn, thư người yêu. Mỗi tháng, họ được nhận thư một lần vào ngày hai mươi. Thư gửi đến sẽ dồn về ban chỉ huy đại đội, cơ quan đóng cách họ những mười lăm cây số dưới thung lũng. Dưới đó, anh liên lạc sẽ dần bóc thư của từng người một đọc dng dạc qua máy điện thoại. Khơng cịn cch no tốt hơn. Chính năm cô gái trên Văng Mu yêu cầu đại đội làm như vậy. Nếu không chờ thư đến tay các cô lại chậm thêm vài chục ngày nữa. Những lần đầu, bao nhiêu bí mật gia đình, bí mật tình yu bị bóc trần như ban ngày, các cô rất ngượng. Lại có thêm vài anh tủm tỉm cười, chế nhạo, các cô la lối lên. Đại đội trưởng phải ra lệnh cấm không ai được bén mảng lên nhà đại đội khi cậu liên lạc đọc thư vào máy. Tất cả quen dần thành nếp sống bình thường của năm chiến sĩ thông tin trên điểm cao. Từ đó, ngày hai mươi trở nên gần gũi thân thiết, là ngày mong chờ của các chiến sĩ. Một ngày vui thực sự, ngày họ được hịa nhập vào đời sống hằng ngày của những người thân ở phương xa. Đó là ngày thiêng liêng và đặc biệt quan trọng đối với những người đang yêu như Bạo. Nhất là chỗ ở của các cô gái lại chót vót trên cao một ngày hàng chục trận bom giội xuống, thiên nhiên lại tàn khốc, là nơi bom đạn ác liệt, là nơi mà nhiều bạn bè không quen biết...
Bạo vẫn hí húi nấu cơm trong góc hầm. Cô mặc chiếc áo mỏng không có tay, mặt đỏ rực ln vì nĩng. Sng nay Bạo có vẻ bận rộn và vụng về. Đánh đổ đèn, đánh đổ xoong là Bạo. Bỏ quên hộp thịt đ mở dưới đất cho kiến vào cũng là Bạo. Chốc chốc lại thấy chị Thành hỏi vọng vào:
- Đứa nào đổ nước ra cửa hầm tràn cả vào nhà đây?
Bạo chạy ra cửa xem, tủm tỉm cười:
- Em.
- Lại em. Đng trí qu em ạ.
Trong hầm, các cô gái vội v thu dọn những đống dây điện, đống cuốc, xẻng vào góc. Căn hầm sáng sủa và rộng ri hơn. Một điều lạ nữa là hôm nay: không ai bảo ai, các cô đều chải tóc soi gương tỉ mỉ như trong ngày sẽ có khách đến chơi.
Tiểu đội có Minh nhỏ nhắn, thanh mảnh được coi là đẹp gái nhất. Minh rất hay tỉa tót làm dáng, nhưng cô vẫn thầm ghen với nước da đỏ thau của Bạo. Minh đẹp một cách yếu ớt, Bạo đẹp một cách khỏe khoắn và tháo vát. Đó là một đôi bạn rất thân và cũng rất hay giận nhau. Thế quái nào Minh lại yêu anh đại đội trưởng pháo, to và đen nhẻm. Bạo lại yêu anh chàng sinh viên có phần yếu đuối, lịch sự và kiểu cách. Anh sinh viên ấy cùng tuổi với Bạo. Bạo rất bực với cách xưng hô “tôi” trong mỗi lá thư của anh ta gửi đến. Nhưng đó chỉ là nhược điểm nhỏ thoáng qua. Bạo vẫn yêu anh ta nhiệt tình v say đắm.
Cả tiểu đội có năm chị em. Chị Thành không giống các cô. Chị cao và nhỏ người, nắng chiến trường làm nước da chị đen sạm và khắc khổ. Chị hơn các cô một tuổi, ý thức làm chị của Thành rất r. Cc cơ gi ở đây đều rất nể và sợ Thành. Có lẽ chỉ có Bạo là người dám nói đùa với chị. Thành cũng rất mến Bạo. Mặc dù Bạo có ngang tàng đôi chút, nhưng lại dũng cảm, việc ph mìn vướng, cả đại đội không ai giỏi hơn Bạo.
Bạo bê nồi cơm nóng hổi đặt ra tảng đá. Cùng lúc đó, chiếc máy điện thoại đặt trên bàn nứa rung lên bần bật. Một hồi chuông dài và gắt. Thành dẹp sổ theo di cơng việc sang bên, chạy tới cầm máy. “Hồng Hà đâu...”. Giọng đàn ông ồm ồm cộc lốc của ông trung đoàn trưởng pháo. Ông nói một câu ngắn của người quen ra mệnh lệnh:
- Khu vực Dê sáu tám (D68) bị mìn vướng, đứt toàn bộ dây. Yêu cầu sáng nay phải nối cho họ trực chiến.
Thành buông máy nhẩm tính toán luôn. Chị có thói quen sắp xếp công việc ngay sau khi nhận điện. Tổng số dây điện khu vực tiểu đoàn pháo vị chi là hai kilômét. Vừa ph mìn vướng, vừa rải dây, nối dây, mất đứt hai người một ngày vất vả. Sau đó, chị giục mọi người đi ăn cơm. Trong đầu Thành thoáng linh cảm thấy rằng: công việc hôm nay sẽ rối mù lên cho mà xem. Nắng đẹp thế này, nhất định nó sẽ đánh mạnh.
Năm người con gái ngồi xúm quanh chiếc bàn ăn nhỏ. Chiếc ghế buộc bằng ba đoạn nứa vng xuống phát ra tiếng kêu kẽo kẹt. Minh sốt sắng nhất. Nhỏ người nhưng rất nhanh. Ba cô cướp được ba cái bát lành. Bát của chị Thành tất nhin l khơng cơ no dm tranh. Cịn lại là chiếc bát thủng trơn vì bom bi. Bạo phải dọn dẹp bếp núc nên chậm chân ra sau. Cô cầm chiếc bát hỏng lên, nhất định không chịu thua.
- Hôm nay đến lượt đứa nào ăn bát thủng?
- Cái Minh.
- Ứ! Hôm qua em ăn bát thủng rồi.
- Mới có buổi chiều. Phải cả sáng nay nữa mới đủ một ngày.
- Không.
- Này.
- Không.
- Này.
Giằng nhau một lúc, Bạo cười:
- Thế mày gọi tao là chị tao nhường cho.
- Thì chị. Nào chị Bạo ơi!
- Dạ đi.
- Dạ! Được chưa?
- Được. Em ngoan ăn cơm rồi đi phá mìn cho giỏi nhé. Chị cưng, chị thương.
Bạo cịn đáo để vuốt đầu Minh mấy cái, chị Thành giục, họ mới bắt đầu bưng bát. Miếng cơm vừa trôi khỏi miệng, lại có điện thoại. Lần này là điện dưới đại đội công binh gọi lên. Đường dây từ đơn vị lên sở chỉ huy sư đoàn tiền phương bị đứt. Một giờ đêm qua ở dưới đó có một quả bom nổ chậm bất chợt nổ.
Bữa ăn lại tiếp tục. Vẫn cái đà vui vẻ một cách khác thường ấy, Bạo dọa sẽ mách tay đại đội trưởng pháo là Minh ghẻ ruồi. Bao giờ Minh cũng yếu lí lẽ hơn. Cô chỉ cịn biết chê cái tên của Bạo, cái tên thô như một người lên gân. Ai lại Quang Bạo, Minh Bạo hay là Thành Bạo dù sao nghe vẫn vương vướng. Cái tên này phải hình dung ra một cô gái to béo gân guốc, đáo để...
Một loạt bom. Rồi một loạt nữa. Ba loạt cả thảy. Cănhầm lắc mạnh như sắp vỡ đôi. Sau đó là tiếng phản lực sà rất thấp, có cảm giác như các ngọn cây cũng bị gió quật tung. Cc cơ gi nhìn nhau, đoán:
- Chắc ở cây số mười.
- Không! Cây số mười bốn.
- Có khi sát chân đèo.
Họ cịn đang xác định vị trí bom rơi thì cĩ điện. Từ lúc đó, điện gọi tới tấp lên tổ chốt thông tin. Đơn vị nào cũng la ầm lên đường dây liên lạc của họ bị đứt. Các cô gái phải ăn cơm nhanh hơn. Thành hết nhận điện của đơn vị này lại cắm phích nghe đơn vị khác. Anh nào cũng to mồm địi phải nối dây ngay tức khắc, Thành phát bẳn lên, quát vào máy:
- Từ từ đ no. Lm gì m cc ơng ht ầm lên như thế? Phải hiểu cho người ta chứ.
Thành buông máy sững sờ giây lát. Chị giắt lại mấy sợi tóc vương trên má, nhẩm tính. Dê sáu tám hai người. Đại đội công binh một người buổi sớm, buổi chiều lên sư đoàn bộ. Xuống lèn đá một người. Rồi chị tặc lưỡi thầm nghĩ: bận mấy cũng chẳng bằng đêm hôm kia. Ba lần B.52 ném bom luôn xuống đèo. Quả nổ, quả không. Vừa rải dây, nối dây mất một ngày một đêm mới xong. Cùng lắm chỉ bằng hôm đó chứ mấy? Các cô gái đ biết trước tình thế. Họ đứng dậy sau bữa ăn. Cô nào cũng trong tư thế sẵn sàng. Có cô đ đội mũ sắt, khoác súng vào người.
Chị Thành và miếng cơm cuối cùng rồi đứng dậy nốt... Chị phân công việc luôn. Năm người đều ra mặt đường cả. Bạo và chị sẽ xuống Dê sáu tám. Khi đi mang theo dụng cụ ph mìn vướng.
Thoắt một cái, họ đ đứng ở ng ba rẽ đi các hướng. Họ vội v chia tay nhau. Đến chỗ ngoặt, Minh vẫn cịn ấm ức với Bạo. Cô giơ nắm tay nhỏ xíu lên dọa:
- Tối nay, nối dây về sớm “ông” nhận thư của mi qua điện thoại cho coi, “ông” sẽ nhận là Bạo.
Bạo cười to:
- Thách Minh đấy! Thách đấy!

Minh họa: Lê Anh Vân

Bạo khoác tấm lá chắn cao ngang đầu đi trước. Tấm lá chắn là vật che mảnh đạn hình tam gic, được kết bằng những nùn rơm to và chắc như bắp tay. Dụng cụ ph mìn cịn cĩ cy so di bảy tám mét, có chạc dùng để quơ những sợi dy mìn vướng nhỏ như sợi tóc. Loại mìn vướng này rất nhạy và rất hiểm độc. Một cơn gió thoảng qua cũng có thể lm cho mìn nổ. Hai người cịn luồn qua so ph mìn một cuộn dây điện nặng chục cân.
Bạo là cô gái siêng năng và chăm chỉ. Khi yu, tình yu của cô cũng rất mạnh mẽ. Trong tâm hồn cô gái trẻ này có một khoảng rộng yên tĩnh, đằm thắm và thiết tha dành cho người mình yu. Vốn sinh ra trên đồng đất trồng màu ven sông Hồng, Bạo rất chân thật và hơi vụng về. Gần như cô không biết viết thư, không biết nói những cu hoa hịe hoa sĩi.
Ở giữa điểm cao như vùi mình trong bom đạn, đời sống đơn giản đi nhiều lắm. Công việc bình thường ở đây là ăn ngủ, ph mìn v nối dây điện. Không hề có thứ công việc nào xen lẫn, không khái niệm thứ bảy, chủ nhật. Không có một giờ rảnh rỗi. Vậy mà trong mỗi lá thư bao giờ Bạo cũng mở đề bằng câu“Hôm nay nhân tiện ngày chủ nhật...” hay “Hôm nay nhân tiện trời mưa...”. Có hôm cái Minh vớ được mẩu thư viết dở, nĩ tị mị xem rồi đọc toáng lên. Bạo đứng đực ra nhìn, mặt đỏ gay, một lúc mới biết chạy tới giằng miếng giấy lại. Thế mà Bạo cịn lm thơ gửi cho anh sinh viên rất giỏi chữ nghĩa. Đại khái cũng câu ba câu bảy gập ghềnh như đá dưới lịng suối cạn:
Bèo hợp lại tan
Hoa nở rồi tàn
Nhưng tình yêu giữa đôi ta không đứt
Như sợi dây em nối đêm ngày...

“Tìm bảy ngày cũng không thấy vần” - Vẫn ci Minh ranh mnhvớ được, đọc xong nó nói như vậy. Từ đó, mỗi lúc hậm hực điều gì muốn trả thù, Minh lại lấy giọng ê a ngâm“Bèo hợp rồi lại tan...”, thế là đủ để Bạo toát mồ hôi, chịu thua. Mi sau ny Bạo phải mặc cả đổi chỗ nằm gần cửa hầm cho Minh, nó mới chịu quên cái đoạn thư khổ sở đó đi cho.
Thế nào chiều nay Bạo cũng có thư. Cô tin rằng lá thư sẽ rất dài. Từ chiều hôm qua Bạo đ linh cảm như vậy. Niềm tin ấy làm Bạo bồn chồn thích thú. Cô vui khác ngày thường. Bạo cảm thấy mình yu cuộc đời hơn, yêu mảnh đất chiến trường mà cô đang sống và yêu mọi người. Cô tự hứa từ nay cô sẽ dễ di hơn đối với Minh. Không kể chuyện ma con khỉ độc dọa nó nữa. Cô yêu cả con đường gập ghềnh này, cả những ngọn cây cỏ xanh này, cho đến con chim đang hót xa xa...
Hai người đi sâu vào cánh rừng le tốt ngập đầu. Ở đó, lác đác có những cây cọ rừng mập mạp xanh tốt, lá vươn dài như lá dừa. Thỉnh thoảng mới thấy những cây khộc già nua đầu cành đang nứt những búp lá non tơ. Cho đến lúc nghe tiếng ho của một pháo thủ và con gà cục ta cục tác trong khẩu đội gần đó, thì họ dừng lại. Đ đến khu vực mìn vướng nổ. Nhiều trái tự hủy, để lại một đám đất nát bét và một khoảng cây cối giập, gy xơ xác.
Chị Thành quan sát xung quanh rồi nhận xét:
- Dy mìn đấy, Bạo ạ! Mắt thường mà cũng trông thấy một quả kia kìa!
Bạo nhìn theo hướng bàn tay Thành. Một tri mìn mu xm x xì nấp dưới một cành cây nhỏ.
Cô quạt bằng mũ sắt, tắc lưỡi:
- Kệ nó chị ạ. Chọc một cái là nó nổ, sợ gì!
Bạo nói rồi vẫn ung dung ghếch AK lên đùi, cầm mũ sắt quạt. Trời nóng. Trên đôi má đỏ chín của Bạo đ cĩ mấy giọt mồ hôi. Khi đ buộc tóc lại thật gọn, xắn quần xắn tay áo, họ mới đứng dậy bắt đầu công việc. Bạo dựng lá chắn lên, chống thật chắc chắn. Cô ngồi thụp phía sau như một đứa trẻ đi trốn. Chị Thành đứng xa hơn làm nhiệm vụ rải dây. Bạo đưa sào lên phía trước. Cô chỉ cần vung sào, khuấy động cành cây ngọn cỏ, chạm vào bốn sợi dây vướng l tri mìn sẽ nổ. Tri mìn đầu tiên Bạo phá hôm đó lại không phải là trái chị Thành trông thấy. Đó là quả vùi sâu trong đống lá mục. Cô vừa tung sào bất thần đ cĩ tiếng nổ. Bạo giật bắn người rồi lại cười khanh khách. Bụi chưa tan, cô đ dịch lá chắn về phía trước rồi giải lao một phút. Cô hỏi chị Thành.
- Sinh viên đại học chắc họ sống sướng lắm chị Thành nhỉ? Ông bạn em ông ấy viết thư, em cảm thấy các ông ấy sang trọng lắm. Có đúng không chị?
- Đấy là em cảm giác thế. Họ cũng vất vả lắm. Họ ở một phịng mười hai người cơ đấy!
Bạo lẩm bẩm:
- Có thể là như vậy.
Bạo lại thu mình sau tấm lá chắn. Cô đưa sào về phía trước. Tri mìn lần này gan góc hơn. Bạo phải quơ chục lần nó mới nổ. Tiếng nổ vẫn rất to làm Bạo giật nảy mình, cơ đưa ống tay áo quệt mồ hôi trên mặt rồi quay về phía Thành nói chuyện tiếp.
- Em có một miếng vải hoa rất đẹp. Em sẽ cắt một chiếc áo lót thật nghịch ngợm. Cổ theo kiểu trái tim xoay về vai trái. Hàng khuyết sẽ xẻ bên hông.
Nói xong chưa kịp nghe Thành trả lời, cô lại ngồi thụp xuống, dịch tấm lá chắn về phía trước. Bạo ph mìn say m tỉ mỉ và ung dung làm người khác đến phát thèm lên được. Đó là cung cách phá mìn rất bình tĩnh, thơng minh m chị Thành cũng khâm phục. Công việc ny r rng khơng thể để một người vội vàng, hấp tấp làm được.
- Ngy cịn ở nhà ấy m, ci “lo”người yêu của em bấy giờ cịn nhỏ và yếu hơn em cơ. Có hôm đi chăn bị ngồi bi sơng Hồng, em dọa cho sợ, phải đuổi bị về cơ đấy.
Thành cười:
- Thật là đáo để.
Thành cũng có biết qua người yêu của Bạo. Cái anh chàng quá trẻ ngồi vắt chân qua lan can thềm nhà chụp một kiểu ảnh rất điệu. Thnh khơng ch gì anh ta. Chị chỉ thoáng ngờ vực trong lịng một điều, hình như Bạo sắc sảo hơn anh ta quá nhiều. Trong cuộc đời thực, liệu đôi trai gái này có sánh vai nhau được không? Bạo đ ph đến trái mìn thứ năm, thứ sáu... Họ đ trơng thấy khẩu đội pháo xa xa. Rất lạ là hôm nay, Bạo không quen được với tiếng nổ. Mỗi một tiếng mìn dội lên Bạo vẫn giật nảy mình quay lại cười khanh khách. Chị Thành thấy Bạo có vẻ chủ quan quá, quát vọng lên:
- Bạo! Chú ý vo. Coi chừng đấy!
Bạo cười, đôi môi đỏ chót rất xinh.
- Chị yên tâm. Một mình em đ ph hng nghìn quả mìn rồi.
Niềm vui ấy lan sang cả Thành. Phải, chị rất tin tưởng Bạo, nhưng điều ấy cũng có thể xảy ra lắm chứ? Công việc quen thuộc của Bạo là phá mìn, nhưng ai biết đâu được, bất cứ một sự chủ quan nào chẳng gây ra tai nạn.Phía trước kia, trong những bụi cy lịa xịa hiền lành, một ụ đất mấp mô, hay dưới đám lá mục, là những cái chết bất thần đang rình np chờ đón; nhất là hôm nay Bạo lại có vẻ coi thường. Nghĩ như thế, tự nhiên Thành muốn ứa nước mắt. Chị yêu Bạo quá. Chị muốn đối xử dịu dàng với Bạo, muốn cho Bạo ci gì. Đứng trước những người tốt người ta thường có những ý nghĩ trong lnh hơn. Chị Thành đứng ngẩn người ra nhìn Bạo hồi lâu. Cô ấy vẫn cúi lom khom sau chiếc lá chắn. Và cứ sau một tri mìn nổ, Bạo quay lại chuyện trị. Vẫn l dịng suy nghĩ sơi nổi của Bạo về bạn, về người yêu. Sau khi nói xong chẳng cần biết Thành có nghe hay không, cô lại quay về phía trước, dịch tấm lá chắn lên.
Họ trở lại Văng Mu lúc sương mù đ kết thành từng cụm đặc sánh trên đầu. Bất ngờ lí thú là lúc đi cả tiểu đội chia tay nhau ở chỗ rẽ, lúc về lại gặp nhau đúng chỗ ấy. Đủ mặt cả năm người, Bạo trông thấy từ xa Minh đi trước. Nó thất thểu vì đói và nhọc.
Cứ sau một ngày lăn lộn ngoài đèo khuôn mặt đầy đặn của nó lại bị vơi đi một tí. Bạo vẫn tỉnh như không, gọi rối rít:
- Tớ cứ tưởng cậu về lâu rồi!
- Thì người ta cũng tưởng đằng ấy về lâu rồi.
- Tớ làm mà cứ nóng cả gan ruột. Chỉ sợ cậu về trước mệnh danh tớ, nhận thư.
- Tớ mà về trước xem, chả phải bàn.
- Thơi thơi cc cơ! Chĩng ln. Cịn khối việc phải làm ra đấy.
Họ vào đến trước sân, chị Thành đ buộc xong hai chiếc tăng vào những gốc cây nhỏ. Những chiếc tăng xịe nặng buộc thng xuống để hứng sương đêm lấy nước dùng. Mỗi đêm một tấm tăng rộng có thể hứng được một lít nước. Mười chiếc tăng hết đêm họ sẽ dồn được mười lít nước. Thứ nước kết tinh từ hơi sương trong ngăn ngắt. Trừ khi bom đánh gần, hơi sương qua khói thuốc đạn sẽ đắng ngắt như pha thuốc kí ninh. Các cô gái lần lượt căng những chiếc tăng ra đón nước. Sương dày làm ướt cả mặt, cả tóc. Khu đèo lạnh hẳn xuống vài độ.
Tối hôm đó, các cô gái ăn cơm rất chóng. Hầu như ai cũng vội, cũng mong cho đến cái giờ phútấy. Các cô không đùa ầm ĩ nữa. Cái Minh nhỏ bé lại cịn tỏ ra chín chắn, nó nói:
- Biết mình cĩ thư không mà trông. Cái gì đến sẽ đến, ci gì khơng đến sẽ không đến.
Bạo vạch mặt:
- R đồ nói khoác. Có thật không mong thư không? Thế thì cử cậu đi sửa đường dẫn lên sư bộ nhé.
- Ứ, tớ cũng có mong.
Bạo cười ha hả. Chưa đến sáu giờ tối, các cô đ xm xít bn tảng đá. Ai cũng tỏ ra bình thản. Chỉ có Bạo vẫn xông xáo đứng trong cùng, là người cầm ống nghe máy điện thoại. Phải đến hai chục phút rồi, Bạo vẫn chưa liên lạc được với đại đội. Thỉnh thoảng lại nghe tiếng sét nổ sàn sạt, rầm rầm trong máy điện thoại, cầm lấy ống nghe giật nẩy tay lên.
Bạo sốt ruột gắt:
- A lô... Thăng Long đâu. Cắm dây cho chặt vào.
Cuối cùng, sự mong chờ của các cô gái đ được thỏa mn. Tiếng cậu liên lạc r mồn một trong máy. Cậu ta bảo mọi người đều có thư, trừ chị Thành. Tất cả các cô thở phào một tiếng. Thư của Bạo được đọc trước. Mặt cô đỏ ửng lên, cô đứng vào nghe máy, nụ cười bỗng nở trên môi ngượng ngập.
Mọi người chăm chú nhìn Bạo. Họ không được nghe đọc thư, nhưng tị mị muốn biết Bạo có tin lành hay dữ. Tin buồn hay vui. Bắt đầu mặt Bạo đỏ chín, nghe đọc thư, cứ thếtái dần đi. Một tay Bạo buơng thng xuống. Các cô ngạc nhiên sợ hi nhìn Bạo. Giây phút căng thẳng ấy cũng chấm dứt khi Bạo chuyển ống điện thoại cho Minh. Mặt Bạo chợt đỏ bừng, mấy giọt nước mắt nóng hổi lăn rất nhanh qua má. Cô ấm ức dằn từng tiếng:
- Hắn vẫn chẳng xưng anh với mình. Cĩc cần!
Cc cơ gi nhìn nhau rồi phá lên cười. Cứ thế lần lượt từng cô. Họ xếp hàng chờ đến lượt mình vo nghe cậu liên lạc đọc thư. Thời gian vẫn trôi đi. Ở Văng Mu, một tháng lại có một ngy khơng bình thường như vậy. Nhưng nói cho cùng, cái ngày ấy cũng chỉ l ngy bình thường trong suốt bốn năm trời dài đằng đẵng trên điểm cao Văng Mu của những người lính

Mùa hè 1980
P.H

 

 

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)

Đồng đội là nguyên mẫu trong các sáng tác của tôi

Đồng đội là nguyên mẫu trong các sáng tác của tôi

Có nhân vật chỉ là dáng dấp của nguyên mẫu, có nhân vật là nguyên mẫu đã sống và chiến đấu cùng tôi, suốt những năm tháng ở rừng... (VŨ NGỌC THƯ)