Ống kính nhà văn

Bình yên nơi miền Đông Bắc Tổ quốc

Thứ Hai, 09/05/2022 19:57

Hải Hà là một huyện miền núi nằm phía Đông Bắc tỉnh Quảng Ninh. Nếu như người ta thường ví Quảng Ninh là một Việt Nam thu nhỏ thì có lẽ Hải Hà là một phiên bản nhỏ hơn nữa của Việt Nam với đầy đủ các cảnh sắc của núi, của sông, của rừng và của biển. Trong cái nắng vàng trong trẻo buổi sáng mùa hạ, mời bạn ghé thăm miền quê ấy để cảm nhận một vẻ đẹp phóng khoáng nhưng cũng rất đỗi thân thương và dung dị.

Huyện Hải Hà (còn có tên gọi khác là Hà Cối) là huyện miền núi biên giới giáp biển về phía Đông Bắc của tỉnh Quảng Ninh, cách thành phố Hạ Long 150km, cách cửa khẩu Quốc tế Móng Cái 40km.
Hải Hà có địa hình miền núi, trung du ven biển, nằm trong hệ thống cánh cung Đông Triều - Móng Cái. Phía Tây Bắc Hải Hà là vùng đồi núi thấp, phía Nam là vùng phù sa ven biển tiếp giáp dãy núi đá vôi chắn sóng gió cho vùng đất liền. 
Địa hình được chia thành 2 dạng: Vùng đồi núi cao phía Tây Bắc có độ cao từ 200 - 1.500m so với mặt nước biển.
Vùng trung du ven biển: Vừa có địa hình đồi núi thấp, vừa có đồng bằng xen kẽ, tập trung ở các xã ven biển.
Địa hình đan xen tạo nên nhịp sống bình dị giữa cảnh sắc nên thơ của người dân nơi đây.
Thiên nhiên hùng vĩ và thơ mộng.
Biển lặng bình yên.
Hoàng hôn rải vàng nơi thung lũng.
Phẳng lặng nơi ngã 3 sông.
Những vạt lau trắng lung linh thu hút ánh nhìn trong nắng sớm. 

Vẻ đẹp trong trẻo bên dòng sông.
Cuộc sống bình dị, trong lành.
Thung lũng dịu dàng.
Nắng sớm nơi phố huyện.
Suối đá trong veo.
Bảng lảng trong khói lam chiều.
Tổ chức trang: Vũ Thành Duy
Thực hiện: Phạm Minh Hải
VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)