Nhà thơ SABYASACHI NAZRUL sinh ngày 5/5/1988 tại Shariatpur, Bangladesh, trong một gia đình quý tộc Hồi giáo. Anh yêu thích văn học và bắt đầu làm thơ, viết truyện khi mới 10 tuổi. Anh đã xuất bản 17 cuốn sách (in chung) và hai cuốn sách riêng. Trong đó có cuốn Sapna Uran đạt giải thưởng Eakti Tarjonir Isara cùng nhiều giải thưởng văn học khác.
Các tác phẩm của anh đã được xuất bản và dịch sang nhiều ngôn ngữ trên các báo, tạp chí Văn học tại Bangladesh và Ấn Độ, Anh, Mỹ, Ý, Ai Cập, Trung Quốc, Tunisia, Trinidad, Tobago, Uzbekistan, Pakistan, Serbia, Croatia, Nepal, Trung Đông, Colombia, Costa Rica, Nam Phi, Singapore, Argentina, Canada…
Anh là chủ tịch sáng lập của tổ chức Văn học quốc tế Sapno Uran và Văn hóa Parishad; là Đại sứ và thành viên của một số tổ chức văn học quốc tế.
Tôi không muốn chiến tranh, tôi chỉ muốn hòa bình
Tên lửa vụt bắn, thân thể mẹ tôi, em gái tôi bị chìm trong bom đạn,
Mẹ và em rơi bỗng chốc hóa bất động.
Nằm chết cóng ở bên ngoài hè phố!
Tôi gào khóc, bố cũng khóc, thét gào,
Ôm tôi vào lòng,
Bố chạy như điên
Tìm một nơi an toàn trú ẩn.
Có trăm nghìn xác chết ngổn ngang.
Có hàng triệu mạng người thiệt thân!
Tôi khát cháy, bố đi tìm lùng sục,
Nào thấy đâu một giọt nước khô cằn;
Nào thấy đâu một hạt cơm, mẩu bánh,
Tội nghiệp bố - ông rên lên bất lực!
Chốn đô thị nào đèn, nào nhà cửa vườn tược, nào sách vở đồ chơi – giờ rở thành đổ nát.
Chìm trong đám bụi,
Run rẩy trước đạn bom.
Đêm cũng như ngày, tìm đâu ánh sáng,
Bóng tối ngập tràn, bóng tối bao la.
Điện, nước, ga, TV, liệt la bị phá.
Máu chảy trên đường, máu chảy thành sông…
Trái tim gào thét,
Tôi không muốn chiến tranh,
Tôi muốn hòa bình, hòa bình và hòa bình.
Chúng tôi muốn hòa bình, hòa bình và hòa bình!
Chúng tôi muốn sống trong hòa bình
Chúng tôi muốn sống trong tình yêu.
Trò chơi lễ hội
Giọt sương trên ngọn cỏ, trời lạnh biển băng giá
Ánh sáng lúc ban ngày, chạng vạng tối ganh đua.
Gần hết đêm hay chưa, con ong giữa sương mờ,
Vật vờ tiết khí lạnh, thì thầm những ước mơ.
Ánh mặt trời lấp lánh, kìa con ong đang yêu
Mải trốn tìm lữ khách, trò chơi bướm chơi hoa.
Rì rào gió lao xao, chiếc lá khẽ vẫy chào,
Nhiều người đang say sưa, trong khu rừng hoa lá.
Trong ngôi nhà đẹp đẽ, của những người Bengali
Nơi có nước có hoa, có bánh, trà, mật mía.
Có mười ba lễ hội, mười hai tháng trò chơi.
Đàn bà
Đi bộ chân trần, đến đảo Monpura.
Đàn bà ơi hỡi, em thật tuyệt vời,
Em – người chiến thắng.
Tháng ngày gian nan
Ta ngồi đăm chiêu, ngọn đèn sáng dịu,
Chờ đợi em tới;
Em người chiến thắng, vòng hoa e ấp
Ta say tràn ngập, nụ hôn vồ vập,
Bộ đồ màu trắng;
Ta không có em, trái tim trống rỗng,
Run rẩy lập cập, con lắc đung đưa
Cơn đau tiếp tục, rên rỉ gầm gừ...
Đàn bà em hỡi, sao chẳng hiểu ta
Quả là ngốc nghếch, thời gian qua nhanh.
Hỡi ôi đàn bà, thật thà cô đơn
Em bay tự do, bầu trời êm ả.
Đàn bà em thắng, em thắng ta rồi.
Em người chiến thắng...
Khánh Phương dịch từ bản tiếng Anh
VNQD