Chùm thơ của tác giả Lê Nguyệt Minh

Thứ Năm, 28/05/2020 14:35

LÊ NGUYỆT MINH
Lặng lẽ

Lặng lẽ nhìn đêm
Hơi thở sâu cuối chiều xộc xệch
Lá như người vừa ốm dậy
Rơi xây xẩm đường bay
Lặng ngắm ban mai
Tiếng chân như ngắt đi giấc ngủ
Mình thành kẻ đi không ngoảnh lại
Gối chăn gầy nhang nhác tìm nhau
Không còn đau
Câu thơ bước sang màu rực lửa
Giữa hờn ghen, chỉ thấy như mưa
Đón mục ruỗng trổ xanh hạt thức!
Nằm ngoài thắng thua
Nằm ngoài vui buồn
Bên này được bên kia không
những được mất là điều hư ảo
Như nước chảy không rõ nông sâu
Giống như khi hái một mùi hương
Chỉ cần khẽ chạm tay vào gió

Sau đó

Nhặt cánh hoa rơi này
Chôn xuống ngàn sau
Mọc lên trùng trùng hư ảo
Mắt của phàm trần thương nhớ xa xăm
Chạm tới ngàn năm chạm tới vạn năm
Khói mỏng bay theo lời của gió
Chỉ là ảo ảnh thôi mà sao cố gắng
Vừa quân vương vừa đau xót đào hoa
Ở nơi này rượu hoá qua loa
Không ai chạm chén cùng nhau điều hoan hỉ
Nếu nhớ chỉ cần ngồi một góc
Lặng đối mặt mình lặng ngắm mây bay
Ngàn trùng thần tiên ngàn trùng ước lệ
Vẽ đến kiệt cùng vài kiếp tái sinh
Gặp mặt nắm tay từ giã
Cứ quẩn quanh những thân phận hào hoa
Cho tôi làm cỏ xanh nhoà nhạt
Riêng mình thăm thẳm riêng mình mộng mơ.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)