NGUYỄN KIÊN THỤY
Trong khu rừng lặng im
Không còn ai trở lại
bởi không ai trở về
rừng từ đó trở nên im lặng
mặc chúng ta náo động giấc mơ
Những giấc mơ của bao người mẹ
chỉ thấy rừng xanh đến thắt tim
con ở đâu trong ngàn cây lá
mẹ mong đêm để được đi tìm
Chúng ta đã ở đây lâu lắm
cuộc chiến dài như trận giả năm xưa
ngã xuống rồi không được đứng dậy
nghe mẹ gọi mà chẳng thể thưa
Những trận bom không phải trò đùa
dù chúng ta cười nhiều hơn khóc
trận đánh ấy, mãi xanh màu tóc
rừng dẫu xanh cũng đổi lá bao lần
Một sớm mai mẹ đứng trước rừng
im lặng ấy là con, thưa mẹ
trận đánh vẫn còn đang dang dở
con nấp vào xanh thẳm cỏ cây
Mẹ cứ gọi nhưng mẹ ơi đừng đợi
con sẽ về sau tiếng mẹ thôi
như thơ ấu, khi mẹ nhen khói bếp
con sẽ về kịp lúc cơm sôi.
Chiều miền Trung
Không xa, lại chẳng gần
miền Trung đủ cho người nhớ
Ai vô Nam ai ra Bắc
miền Trung là nỗi khôn nguôi
Dải đất ấy cong như eo thiếu nữ
khi đạn bom dội xuống tự băng mình
dẻo dai gánh hai đầu đất nước
miền Trung chạm đâu cũng xót
Thắt thẻo bên bờ biển
vẫn ngóng về núi cao
giữa chơi vơi non - nước
vẫn một lòng gửi trao
Như nắng ngày sắp tắt
thì thầm với niềm quê
ta một đời thất lạc
chiều nay được trở về.
VNQD