NGUYỄN NGỌC PHÚ
Viết trong bảo tàng Điện Biên Phủ
Những hiện vật đã nằm trong tủ kính
Sóng vẫn cuộn lên trong thớ gỗ rừng
Lá cờ đỏ vẫn còn vết đạn
Một phần không lành lặn
Cho Tổ quốc mình vẹn nguyên…
Trên sa bàn hiện lên
Chấp chới bao trận đánh
(Những trận đánh không có người ngã xuống
Sao lưng ta vẫn buốt đến bây giờ?)
Trước chân dung những người đã khuất
Ta gọi tên đồng đội run run
Như chính ta mới đi qua cơn sốt
Bao xóm làng ta qua
Bao bản mường ta gặp
Cánh đồng Mường Thanh
Đồi Him Lam, Độc Lập...
Những tên đất, tên người quen thuộc
Sao ở đây rất đỗi thiêng liêng
Dẫu hiện vật không còn nhuốm đất
Và ta cứ bâng khuâng
Sợ mình đánh mất
Những kỉ niệm cuộc đời
Những vui buồn có thật
Ở trong ta không lưu giữ trưng bày
Cứ sợ mình đánh mất
Ta lại tìm tới đây.
Bức chân dung tự họa
Viết cho ngày sinh nhật
Với tuổi sáu mươi
Anh tự họa cho mình
Bức chân dung người lính
Với cái nhìn trầm tĩnh
Lặng im...
Những cánh rừng hiện lên
Hiện lên con đường dốc
Bao nét mờ, nét đậm chen nhau
Không có một mảng màu
Ngoài nét chì đen và trang giấy trắng
Đối diện với anh
Bom B52 rải thảm
Đối diện với anh những năm tháng ngủ hầm
Đối diện với anh cái chết đến nhẹ nhàng
Anh không bao giờ né tránh
Nét bút bỗng ngập ngừng
Khi hiện lên vầng trán
Bao nếp nhăn phấp phỏng lo toan
Khi cánh rừng lùi lại phía sau lưng
Cơn mưa sớm không bất ngờ như trước.
VNQD