Chùm thơ của tác giả Nguyễn Ngọc Phú

Chủ Nhật, 16/06/2019 09:45

NGUYỄN NGỌC PHÚ
Viết trong bảo tàng Điện Biên Phủ

Những hiện vật đã nằm trong tủ kính
Sóng vẫn cuộn lên trong thớ gỗ rừng
Lá cờ đỏ vẫn còn vết đạn
Một phần không lành lặn
Cho Tổ quốc mình vẹn nguyên…

Trên sa bàn hiện lên
Chấp chới bao trận đánh
(Những trận đánh không có người ngã xuống
Sao lưng ta vẫn buốt đến bây giờ?)

Trước chân dung những người đã khuất
Ta gọi tên đồng đội run run
Như chính ta mới đi qua cơn sốt

Bao xóm làng ta qua
Bao bản mường ta gặp
Cánh đồng Mường Thanh
Đồi Him Lam, Độc Lập...
Những tên đất, tên người quen thuộc
Sao ở đây rất đỗi thiêng liêng
Dẫu hiện vật không còn nhuốm đất

Và ta cứ bâng khuâng
Sợ mình đánh mất
Những kỉ niệm cuộc đời
Những vui buồn có thật
Ở trong ta không lưu giữ trưng bày
Cứ sợ mình đánh mất
Ta lại tìm tới đây.

Bức chân dung tự họa
Viết cho ngày sinh nhật


Với tuổi sáu mươi
Anh tự họa cho mình
Bức chân dung người lính
Với cái nhìn trầm tĩnh
Lặng im...

Những cánh rừng hiện lên
Hiện lên con đường dốc
Bao nét mờ, nét đậm chen nhau
Không có một mảng màu
Ngoài nét chì đen và trang giấy trắng

Đối diện với anh
Bom B52 rải thảm
Đối diện với anh những năm tháng ngủ hầm
Đối diện với anh cái chết đến nhẹ nhàng
Anh không bao giờ né tránh

Nét bút bỗng ngập ngừng
Khi hiện lên vầng trán
Bao nếp nhăn phấp phỏng lo toan
Khi cánh rừng lùi lại phía sau lưng
Cơn mưa sớm không bất ngờ như trước.

 
 
 
VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)