NGUYỆT PHẠM
Mùi của mẹ
Trùm chăn ôm người lạ
Ấm tràn khoảng không gian bé nhỏ
Như thuở xưa gối đầu lên tay mẹ
Từng ngón tay từng chân tóc thân quen
Mùi mẹ
Ấm nồng
Đặc trưng
Ngọt như mẹ
Ban mai như mẹ
Giấu con vào những giấc mơ nhiều màu
Đôi khi con đi như kẻ mộng du
Theo tiếng gọi trưa
Tìm đường về với mẹ
Cho đỡ nhớ
Mà chẳng nói được gì
Ngoài những cộc cằn con không biết dùng vào đâu
Và…
Vội vã ra đi
Tiếc rẻ những cột mốc
Mùi của mẹ theo con đến tận cùng miền đất xa xôi.
Giấc mơ lênh đênh
Mỗi ngày đối phó với những nỗi lo vô hình
Bạn châm giùm ta điếu thuốc
Rít giùm ta chút khói
Thổn thức cùng ta những mối đi về
Mình lướt vội từng sợi bê tông
Người ta găm vào chân những mảng màu sắc lạnh
Nhân danh hiện đại - văn minh - đô thị - sinh thái - thiên nhiên…
Những khái niệm mĩ miều xanh lòng và đau lòng
Chỉ có một số phận lạc quan bay cùng con sóng
Phóng những giấc mơ nhỏ bé xa vời
Xa xôi - đến cuối đời - em vẫn giữ một ước mơ?
Ai khóc cho những thân rêu bị chiếm mất nhà
Ai khóc cho những loài cỏ dại tha hương héo mòn thân xác
Ai mua giùm em những mùa thiếu nước
Đành uống giấc mơ mình đỡ khát qua cơn
Mặn về, nặng lòng trong những giấc chiêm bao
Chập chờn thấy mưa đang rơi trên khóm đất cằn
Lướt sóng mỗi ngày để mỏi mòn
Để tiêu diệt giấc mơ
Hay để mơ một giấc mơ hoành tráng
Giọng tươi - miệng cười - thân hình khỏe mạnh
Ở mảnh đất cuối cùng - vạm vỡ phì nhiêu
Tôi gặp em
Như gặp một giấc mơ chung của hàng triệu dân đồng bằng
Giấc mơ êm ấm ngọt ngào cho những phận người lênh đênh thả nổi.
VNQD