Hanh trắng
Đêm sâu rồi gác mái phố đẫm sương
Lất phất mưa cuộn dòng bụi đỏ
Ta chờ ai? Lòng trầm dằn dặt
Ta đợi chi? Chân về khuya khoắt
Tàn đêm đối bóng đơn côi
Cuộc chơi buồn có dành cho ta?
Vòng tròn ảo không khởi đầu kết thúc
Không ai vỗ giấc muộn phiền hư thực
Chỉ mình ta và đắng chát bờ môi
Dường ngoài kia lá cũng uống say rồi
Đêm suông dài với phố mưa ngâu
Chiếc cốc trắng như nỗi buồn hanh trắng
Nào nâng lên… để rồi đặt xuống
Có còn ai cùng nhấm nháp bên đời
Những nụ cười thuở ấy tắt trên môi
Khẽ thôi nào, thành phố của riêng tôi
Hãy xoay nhẹ như một làn khói mỏng
Chút ấm áp giữa phiên tình âm vọng
Bao buồn vui còn đọng lại nơi này
Mà người đi dằn dặt giấc sương bay…
Sài Gòn tháng chín
Những ngày phố như đứa trẻ bi bô
Tập nói bao điều chi rất lạ
Tập nhìn bao mặt người rất lạ
Rao rảo rong đêm
Phố càng đông, đông cả cô đơn
Dòng người trẻ gương mặt nào còn trẻ
Gương mặt nào hung hăng hay lương thiện
Gương mặt nào… của ta?
Vẫn lòng đêm, vẫn phố, vẫn cuộc chơi
Đổi chác bán mua trò người rẻ mạt
Hấp háy tìm đi, những mắt đời luân lạc
Còn được bao lần?
Buồn gì chăng mà lất phất mưa câm
Người nấp phố, phó chúc điều may rủi
Những chuyến bay vẫn ầm ì nền trời đỏ
Tìm thấy giấc mơ không?
Phía cuối chân trời…
VNQD