Chùm thơ dự thi của tác giả Du An

Thứ Sáu, 15/07/2022 08:36

Buổi trưa

Buổi trưa ra ngồi bóng tre
Rì rầm rì rầm câu chuyện
Sông vẫn chảy như hôm ấy
Người vẫn chuyện vậy đến nay

Nhà em vụ này kém quá
Thóc chẳng đủ tiền bón, chăm
Thì trong chuồng còn lứa lợn
Nhưng giá tụt xuống gót chân

Có vẻ như say cày cấy
Bất ngờ than thở công ty
Nhà hai niêu làng - thành phố
Cũng đành mấy ngả phân li

Buổi trưa món trưa một bữa
Từ ngõ ra ngồi ăn nhau
Sông phà lên từng gương mặt
Vị ngày hôm nay ngày sau

Xóm sông buổi trưa không ngủ
Sông thức từ xưa đến giờ
Không đầu không giữa không cuối
Đang trôi dòng sông trên bờ.


Sông ở sau nhà

Trước nhà còi xe quốc lộ
Bao cuộc ồn ã sớm trưa
Sau nhà dòng sông vẫn thế
Im im trôi như người thừa

Từ ngày cá… tự nhiên chết
Từ ngày xóa sổ nhà gianh
Chả ai ra sông gánh nước
Chả ai vớt củi để dành

Đường bờ sông thành cổ tích
Tường rào móng lở chênh vênh
Ai thèm ngày xưa cũng sợ
Thác ghềnh nay mấy thác ghềnh

Đò máy người nói như quát
Vẫn thua tiếng nổ bành bành
Sông chả có ai nhìn ngó
Đành trôi một quãng biếc xanh

Chiều nay lên tầng hóng mát
Thấy sông theo gió tìm lên.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)