Chùm thơ dự thi của tác giả Lê Hào

Thứ Hai, 27/06/2022 09:47

Bức tường

Một bức tường cổ còn hằn những vết cày bom đạn
mảnh đạn giờ tiêu tan, nhưng thứ khác vẫn còn

Vôi vữa đầy rêu phong, cùng trăm năm đọng lại
từng đường lằn kí ức
sạm đen lỗ chỗ
vết thương và máu, thời điêu linh nức nở?
nghe khói hương đình chùa nhắc nhở
nghe tiếng súng tiếng gươm khua
âm âm tiếng dế của đất quê nghĩa tình

Bức tường cỗi cằn, không chịu nổi gió mùa đông
ngã xuống
gạch bung ra đỏ lựng
thành di sản tâm hồn và lịch sử của làng

Một bức tường khác
hào nhoáng phủ sơn bên ngoài
trơn tuột
bức tường... không kí ức?


Xe

Chẳng phải những chiếc xe đua nhau chạy về từ quá khứ
xe lướt mau, sao thấy rõ mặt nhau?

Xe và xe
ào ào không hỏi han trò chuyện
chỉ buông những tiếng còi giòn giã thay tiếng chào
đưa tiễn bao điều về dĩ vãng

Thời gian trước mặt, thời gian phía sau lưng
vùn vụt những kí ức lùi xa
lùi xa dần
còn lại là hạt bụi cay xè trong khóe mắt

Lưu giữ được gì trong mảnh gương ngoảnh lại
như màu áo anh, màu chiếc nón em
hay ta bỏ quên tất cả trên đường cao tốc?
sóng điện thoại anh không bao giờ đến được
nỗi nhớ chạy theo em mệt nhoài

Và bụi mù cuốn bay
đưa những chuyến xe xuôi ngược, trên lộ trình vạn thuở

Bụi và xe cộ
khiến con người xa nhau?

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)