Chùm thơ dự thi của tác giả Lê Nguyễn Yên Phong

Thứ Năm, 23/06/2022 09:17

Nếu đó là câu trả lời

Hoa đỉnh núi
một ngày nhuộm đỏ
màu hoa không thể đỏ hơn

Như có một căn nguyên
mẹ gọi con: đồi không tên
đồi không tên
xa hơn tiếng gọi là âm vang

Bia trắng
mây trắng
đồng trắng
đêm trắng
tự đứng vào hàng

Cánh chim đại bàng
bay xa mất hút
gọi tên con thay tên mẹ
ai gọi ai mà chiều sải bước
bóng lao ngược, ngã đổ
gió lang thang gọi tên làng
tới bến mẹ rồi hóa giải nhiều điều trong lắng dịu, lặng im

Hoa đỉnh núi một ngày nhuộm đỏ
đỏ màu hoa, không thể đỏ hơn

Nếu đó là câu trả lời
đỉnh núi chất chồng
câu thơ, khoảng lặng
gọi xa vời, gọi là để ru thôi.


Mồng bốn giêng hai

Rét hờn rét tủi
rẽ chợ âm dương
đặt gánh đặt gồng

Giáp mặt mà hoa sim thay dấu chân
sương giăng luỹ thành biên ải về kịp
khói sương nâng nhẹ gánh hi sinh

Chợ âm dương
rưng rưng giọt đèn, hoa sim
dẫn lối ảo ảnh
lối này hẹn biển thề non
lãng đãng bóng với hình
nhập nhoà nút thắt
vòng ôm

Nước mắt có thật là người sau cuối
buông màn đêm, hoa sim rơi

Mạ bắt đầu chập chững giêng hai
chân trời ngóng trông
tiếng reo con trẻ
mảnh bánh đa giòn lao nhanh về ngõ

Xốc lại gánh gồng
chơi vơi nối vào nắng nỏ
mồng bốn giêng hai
hoa sim
dấu chân
dấn thân
đường dài.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)