Ngày tôi sinh
Mẹ sinh tôi vào giữa chiều mưa
Căn lều xiêu như một cơn đau mà mái gianh thì mục xuống cuộc đời ẩm ướt
Cái nhau thai chưa kịp cất vào ống tre để gửi đại ngàn đã trôi theo
dòng nước
Cuống rốn mẹ cắt vội bằng chiếc lá gianh non cũng lạc giữa đục ngầu…
Đi hết kiếp này tôi có trở lại một kiếp sau
Để hóa thành cái cây, cánh chim tự do hay một nhành cỏ dại?
Nhưng tôi chẳng thể gặp lại mẹ tôi vì cái nhau thai đã không được
rừng thiêng giữ hồn ở lại
Rồi suốt một kiếp nghèo tôi tìm lại vía mình mà tiếng gọi luôn vọng
ở phía sau
Cuống rốn tôi giờ lạc ở phương nào?
Trong giấc mơ tôi vẫn gặp lại căn lều xiêu mái gianh mưa ướt
Tôi vẫn nghe oe oe tiếng khóc
Đứa trẻ sơ sinh được cắt rốn bằng chiếc lá gianh non giữa bão gió
mưa chiều
Tôi cố lao ra giành giật với dòng nước đục ngầu
Nhưng cả trăm giấc mơ đều bắt tôi phải chậm hơn dòng nước
Và mẹ tôi đang quằn quại đau giữa căn lều chẳng kịp ghìm tiếng khóc
Đứa trẻ bi bô những tiếng cười…
Nó có phải là tôi?
Trước tượng đài
thanh niên xung phong Cò Nòi
Anh chị giờ nằm lại với cỏ cây
Mảnh bom vỡ bay như hình lưỡi hái
Núi chảy bạc trắng vôi rừng ngạt trong bụi khói
Lửa thiêu rụi màn đêm giật thót giấc mơ gầy
Không cùng một quê trăm phận số vơi đầy
Bia khắc vội nhói lòng chung buổi giỗ
Bó hoa rừng có đủ chia hương cho những linh hồn hóa thân vào đá?
Nén trầm thơm run rẩy gọi tên ngày
Mấy chục năm như cơn ác mộng dài
Anh chị hãy dậy đi để thấy bầu trời hiền như sắc cỏ
Đứng trước ngã ba bỗng cảm thông cho ngọn gió
Đi về phía nào cũng vấp phải đau thương
Hố bom sâu như đêm ở chiến trường
Nước mắt người sau run bước chân người trước
Mẹ khóc gọi đứa con mái đầu không được bạc
Nước mắt bao giờ khô cạn hố bom sâu…
VNQD