Tình trăng lên cao
Người ta có cha mẹ
Người ta đi đường tắt
Em không còn cha mẹ
Em đi đường thẳng
Khi mùa thất bát
Người ta có hũ vàng hũ bạc trong nhà
Em mùa thất bát
Chỉ có anh sớm tối vào ra
Anh ơi
Chúng mình thương nhau trăng mọc
Chúng mình nhớ nhau trăng lặn
Dù núi cao khó bước
Dù sông sâu khó lường
Chúng mình vẫn bện chặt bên nhau như thác với ghềnh.
Kí ức không tên
Muốn khắc vết rìu trên đá
Để thấy dung nhan của tháng năm dài
Tình ai mê mải
Lặn vào ngực trắng hoa mai
Yêu trời mưa nắng gọi tên
Thương đất nồng nàn hương hoa đẫm mật
Dù ai có bảo chia đôi chỉ toàn nước mắt
Gột rửa mình vết sẹo thời gian
Thì thầm với đại ngàn
Nhiều khi giấu mình trong tiếng nấc
Rừng toả bóng và ta đơn chiếc
Đám cưới bầy chim hạnh phúc đến bất ngờ
Tự soi mình trong những giấc mơ
Ngàn vạn vì sao lấp lánh
Có trái tim buông lơi
Bên vết khắc dịu dàng.
VNQD