Mẹ
Nắm chặt tay con
bơi trên cánh đồng lúa ngập
mưa gió thổi từ chín tầng hoang hóa
lốc vần qua quét rụi đòng đòng
Cánh đồng mẹ mỏi mắt quầng khô cạn
được mùa cau đau vụ lúa đầu
mẹ đã ngâm mình trong nước đục
vớt trên tay từng gánh bể dâu
Hạt gạo có hình hài của mẹ
làng quê găm măng cỗi tre già
tiếng ơi hời dòng sông cuồn cuộn
gọi tìm nhau sâu nặng phận người
Xin bếp lửa thảo thơm hương gạo mới
nhọc nhằn chi nghe tiếng mẹ cười
mười đốt tay được mất sao khôn dại
bát cơm vàng con ôm ấp mẹ ơi!
Đợi
Đếm rát đốt tay
khát mười năm
nín chặt
quăn queo sạm đồi mồi
Cổng nhà cao quá
thảng có người qua
váy áo nhập nhòe
đèn đường nhấp nhoá
hiên cửa sổ thiêu thân vỡ loạn
Chẳng biết
gác kia ai sẻ gói buồn
khoảng rỗng
thổi đứa trẻ
lớn... ngang
Lời em khóa
mắt lảng rời
biết vùi đâu
tức tưởi khóc cười
người cười mình
mình cười đời
ong ve
rối lẫn…
VNQD