Thơ của Nguyễn Đức Mậu

Thứ Ba, 26/09/2023 09:59

Bám biển

Biển khô rang gió mặn sạm da người
gió thổi rạp hàng cây chắn sóng
những ngôi nhà mở cửa về phía biển
song sắt gỉ han gió biển gặm mòn

Biển ở miếng ăn ớt cay muối đặm
mẻ lưới tươi nguyên cá nục, cá chuồn
bữa cơm trên thuyền dập duềnh sóng nước
có khi chan cùng nắng gió mưa tuôn

Trận bão đi qua biển còn để dấu
cánh tay dân chài vết sẹo bầm đen
biển trắng vành khăn người vợ goá
căn nhà khuya đỏ một chấm đèn

Người vợ khóc chồng, người mẹ khóc con cạn khô nước mắt
ngôi mộ mới nằm bên mộ cũ cỏ xanh rì
những ngôi nhà, con thuyền mãi thả neo trên cát
biển nghìn đời không thể dời đi.

Những con chữ

Những con chữ mẩy vàng hạt giống
gieo tơ non trên trang giấy cánh đồng
những con chữ lá xanh và hoa nụ
bất chợt nảy sinh trên vòm cây ngôn ngữ

Những con chữ như bình rượu nhỏ
có men say ấm áp nụ cười
những con chữ bầy ong xao động
chúng bay đi, tìm đến trái tim người

Những con chữ máu và nước mắt
qua chiến tranh, dịch bệnh, chia lìa
có những nỗi đau ngấm vào xương cốt
cỏ úa vàng mờ tỏ hình bia

Bằng phép nhiệm màu nào có được
hạt giống lá hoa và cánh ong trời...
qua sàng lọc những gì còn mất
những con chữ vô hồn hạt lép lặng yên rơi...

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)