Thơ của Nguyễn Quang Việt

Thứ Tư, 13/03/2024 15:14

Cuối thu

Sáng nay cây bời bời lá rụng
Xào xạc hàng cây xao xác cả tầng mây
Áng mây thời gian bàng bạc

Những chiếc lá úa xanh đỏ vàng
Rơi như thể trôi
Cô tịch từng dòng từng dòng

Người ngồi đó nhìn cây nhìn mây
Thấy dằng dặc dòng sông
Có hay đâu trắng đựng trên đầu.

Lao xao niềm quá vãng

Có bước thân quen
Đi qua con đường nhỏ
Vọng ngày quá vãng

Ai đó vừa nói
Những ngây thơ ngày cũ xôn xao niềm xáo động
Bóng dáng một kỉ niệm kí ức niềm nhớ quên lung linh một tiếng gọi
long lanh một ánh nhìn
Cứ đâu đó xa gần

Thao thức điểm hẹn bùi ngùi đi qua như chưa bao giờ để lại
Cuộc thiên di sống còn huyền hão
Trôi như thể bão lũ mà con sông dùng dằng người ở lại
nhưng nhức thời gian quá vãng

Đi là trôi
Nói rằng mơ là thực mơ là dấu thâm u
Ta ghi tiếng gọi thảng hoặc tự đâu đó.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)